Nhưng đúng lúc này, một người phụ nữ tóc vàng, dáng vẻ kiêu ngạo, sang chảnh đi từ ngoài cửa đại sảnh vào.
Đôi mắt xanh lam giống hệt bé gái trước hết nhìn vào người nằm ngủ bình thản trong lòng Maleficent.
Xác định cô bé không có vấn đề gì người phụ nữ mới ngẩng đầu lên, nhìn Maleficent một cái.
Rõ ràng chỉ là cái nhìn bình thường, thế nhưng Maleficent không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, cứ như toàn bộ kiếp trước hay kiếp này của cô đều bị bà nhìn thấu.
Maleficent đứng dậy, liếc nhìn bé gái trong lòng, sợi tóc mềm mại của bé dính vào gò má, hô hấp đều đặn, bên miệng hơi mỉm cười, ngủ rất ngon giấc, đột nhiên Maleficent không muốn đưa bé cho người phụ nữ kia.
"Cảm ơn, Miss Moore." Người phụ nữ lên tiếng, âm thanh không có bao nhiêu cảm xúc nhưng lại mang đến cảm giác cực kì áp bức.
Maleficent thầm run sợ, chỉ một lúc như vậy lại có thể biết thân phận của cô, thậm chí còn có thể biết suy nghĩ của cô.
Maleficent ngẩng đầu, sắc mặt vững vàng, cố gắng không để lộ nội tâm phức tạp, động tác tay từ từ nhẹ nhàng.
Người phụ nữ tiếp nhận bé gái từ tay cô, thuần thục ôm bé vào lòng, ánh mắt nhìn Maleficent thật chăm chú, gật đầu rồi xoay người đi.
Maleficent nhìn bà rời đi, ngón tay giật giật, trong lòng trống rỗng.
Một tuần sau, hạng mục trong tay Maleficent vẫn luôn bàn bạc đột nhiên thuận lợi hoàn thành ký kết.
Sau khi cô điều tra, quả nhiên là nhờ vào người phụ nữ kia.
Maleficent không nói rõ được cảm xúc của mình, có thán phục, còn có không cam lòng và tự ti, tất cả hợp lại cùng nhau thành ngũ vị tạp trần.
Đây chính là gia tộc mà Stefan Ramsey bám víu vào, hắn thật có mắt nhìn.
Amanda Woodsen đúng là người phụ nữ mạnh mẽ, cao cao tại thượng.
Mà con gái của Stefan Ramsey...
Beastie nhỏ bé ấy...
Ai có thể ngờ rằng mười năm sau cô và Beastie ấy còn gặp lại nhau, hơn nữa còn có thêm thân phận thân mật như vậy.
Tâm tư trở lợi, bé gái đã trở thành thiếu nữ, đang ngồi trước mặt cô, ánh mắt xanh biếc chứa ý cười dịu dàng, nàng nói: "Tên của chị không phải có nghĩa là ác quỷ gì đâu."
Maleficent hơi suy tư, đưa tay cầm lấy lọn tóc của nàng.
Màu tóc theo tuổi của nàng mà đậm hơn, cũng sáng hơn, ngón tay Maleficent luồn vào mái tóc, sợi tóc vàng óng như nước chảy trong tay cô, mượt mà, mềm mại, tinh khiết.
Aurora sững sờ, tim đập nhanh hơn, không biết cô muốn làm gì, cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Ngửi được mùi trên người cô, bình tĩnh, cao ngạo, thơm ngát.
Aurora nhận ra hai người ngồi rất gần nhau, không khí cực ám muội.
Maleficent sờ tóc của nàng, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Aurora mặc váy hở lưng, phần da thịt trắng nõn xinh đẹp cũng bị đầu ngón tay cô thỉnh thoảng vô ý lướt qua.
Cảm giác tê dại lóe lên.
Tay của cô hình như dừng trên lưng nàng hơi lâu.
Aurora không được tự nhiên hơi tránh né, chân vừa động liền chạm vào chân cô, nàng vội rụt lại.
Cuốn sách đặt ở trên đùi trượt xuống, Aurora luống cuống với lấy nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!