Chương 105: Ngoại truyện 3

Aurora vốn định tối nay sẽ về trêu đùa Maleficent một trận cho thỏa, kết quả lại bị điều đi công tác đột xuất, đến cả về căn hộ một chuyến cũng không kịp, phải bay thẳng sang Los Angeles.

Trên máy bay, nàng gọi điện cho cô, cảm giác Maleficent có chút không vui, nhưng cô không nói gì. Aurora liền hứa rằng ba bốn ngày nữa sẽ quay lại.

Nhưng sau khi cúp máy, nàng vẫn cảm thấy trong lòng trống trải khó tả.

Aurora bực bội vò tóc, nhận ra tối nay mình phải ngủ một mình trong khách sạn.

Aish, máy bay còn chưa bay khỏi New York mà nàng đã bắt đầu thấy nhớ Maleficent rồi. Aurora nói sẽ về trong ba bốn ngày, nhưng không ngờ chuyến công tác lại không suôn sẻ, phải đến mười ngày sau nàng mới được ngồi lên chuyến bay trở về.

Thư ký Lucy nhìn nàng, nàng cười hì hì gọi điện thoại xong thì quay sang bảo Lucy: "Chị ấy bảo sẽ đến đón em đi ăn tối."

Aurora thay một bộ váy dài bằng vải voan mỏng màu hồng tôm của Fendi, đi đôi giày cao gót màu đỏ, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa kiều diễm. Nàng xoay một vòng, hỏi cô: "Đẹp không?"

Lucy bị vẻ đẹp của nàng làm cho suýt nghi ngờ luôn xu hướng tính dục của bản thân, vội vàng gật đầu lia lịa. Nhìn cô chủ tịch nhỏ nhà mình vui tươi phơi phới, ngọt ngào đến mức không giấu nổi, còn tựa vào cô nói: "Tối nay chị ấy đưa em đến nơi tụi em hẹn hò lần đầu tiên... ăn tối... Lát nữa chị ấy đến đón em. Em gọi xe riêng để chị về nhé, cho chị nghỉ vài hôm, ở bên bạn trai cho thỏa... À đúng rồi, chị thấy lớp trang điểm của em thế nào?"

Lucy thầm nghĩ hai người này ở bên nhau chắc cũng gần hai năm rồi mà sao vẫn cứ như đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy vậy chứ? Còn mình với bạn trai mới ba tháng mà đã như vợ chồng già rồi...

Đúng là so sánh với người ta chỉ tổ tức chết.

Máy bay hạ cánh khi màn đêm đã buông xuống, ánh hoàng hôn vẫn còn vương lại một chút nơi chân trời, gió đêm dịu nhẹ, vừa mát mẻ vừa dễ chịu. Lucy nhìn cô chủ tịch tóc vàng rạng rỡ như đóa sen kiều diễm, hơi vén váy chạy lon ton đến bên người phụ nữ tóc nâu cao ráo mặc váy đen, nhào vào lòng cô ấy.

Người phụ nữ ánh mắt dịu dàng cưng chiều, ôm lấy nàng, đắp lên vai nàng một chiếc khăn choàng. Hai người vừa trò chuyện vừa lên xe.

Đêm tối hoàn toàn bao phủ, bầu trời thưa thớt vài vì sao lấp lánh dịu dàng như ánh mắt của người tình.

Đúng là một đêm tuyệt vời để hẹn hò. Lucy cảm thán, thầm nghĩ cái tên bạn trai ngốc như heo của mình tốt nhất nên biết điều mà có hành động gì đi, không thì bà đây đá luôn cho biết.

Maleficent và Aurora cùng đến nhà hàng The River Café – nơi họ từng có buổi hẹn hò đầu tiên. Maleficent đã đặt trước một phần hải sản, mở một chai vang đỏ lâu năm. Bầu không khí trong nhà hàng rất tuyệt, ấm cúng và dễ chịu. Aurora mỉm cười, chợt nhớ lại lần đầu họ đến đây, khi đó vẫn còn là một buổi "hẹn hò" mang tính chất quan hệ công chúng, còn bây giờ thì đã là hẹn hò thật sự.

Đối diện nàng ngồi chính là người nàng yêu, là vợ nàng, là Maleficent của nàng, là "đại ma đầu" của nàng, đúng vậy, chính là của nàng.

Maleficent còn gọi cho nàng một phần tráng miệng giống hôm đó – bánh chocolate Brooklyn Bridge. Aurora mỉm cười với cô, múc một muỗng đưa lên môi cô.

Ừm, cô không thích đồ ngọt, đặc biệt không thích ăn tráng miệng.

Nhưng nếu là Aurora đút, cô vẫn sẽ ăn một chút. Aurora rất thích nghịch ngợm trước mặt cô, vì nàng biết chắc chắn Maleficent sẽ ăn.

Quả nhiên, Maleficent khẽ liếc nàng bằng đôi mắt xanh biếc, cầm lấy cổ tay nàng, môi đỏ kề đến ngậm lấy chiếc muỗng. Lông mi Aurora khẽ run, người phụ nữ cứ thế nhìn nàng chằm chằm, nụ cười quyến rũ từ từ nở nơi đuôi mắt, đôi môi cô lướt qua chiếc muỗng bạc, đầu lưỡi l**m nhẹ như có như không, Aurora đỏ mặt như bị đốt lửa, không dám trêu chọc nữa.

Hai người uống thêm vài ly, rồi được Mike lái xe đưa về. Ở hàng ghế sau, Aurora rúc vào lòng Maleficent, đã có chút say.

Maleficent bất lực xoa má nàng, nóng ran cả lên. Từ cái Halloween năm ấy khi Aurora uống say rồi c** đ* trước mặt cô, Maleficent đã cố ý rèn luyện tửu lượng cho nàng. Bao lâu nay, Aurora đã khá hơn một chút, nhưng vẫn giới hạn lắm.

May là chuyện say xỉn c** đ* mới xảy ra một lần, ra ngoài nàng biết chừng mực không uống quá nhiều, Maleficent cũng yên tâm phần nào.

"Khó chịu nhiều không?"

Aurora mở to đôi mắt long lanh, từ trong lòng cô rướn lên, hôn phớt lên môi cô, cười khúc khích.

Maleficent: ... Say thật rồi.

Chân Aurora đong đưa, một chiếc giày cao gót đã rơi xuống đất, chiếc còn lại ngoan cố không chịu rơi.

Nàng thấy thú vị, lại tiếp tục đung đưa.

Maleficent đưa tay tháo giày giúp nàng, quẳng đi. Aurora quay sang nhìn cô, quàng tay qua cổ cô, đôi môi hồng kề lên môi cô, gọi tên cô: "Maleficent..."

Maleficent "ừ" một tiếng: "Ngủ một lát đi, sắp đến rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!