Cuối tháng mười một, New York đã bước vào mùa đông, những cơn gió lạnh ẩm ướt rít qua mặt mang theo hơi lạnh ngấm thẳng vào lỗ chân lông, khiến người ta chỉ muốn run lên vì rét. Hôm nay, trận tuyết đầu mùa đã rơi xuống, mặt đất còn đọng lại một lớp tuyết mỏng, lát sau liền tan thành nước.
Với một người vừa yêu cái đẹp vừa sợ lạnh như Diaval, thời tiết thế này đúng là khiến anh phát điên. Anh kéo găng tay xuống, lấy kem dưỡng tay ra thoa, lại bôi thêm son dưỡng môi. Mấy động tác đó đều hết sức thuần thục, tự nhiên.
Tài xế taxi vàng nhìn anh qua gương chiếu hậu bằng một biểu cảm khó mà diễn tả được.
Anh trợn mắt: "What?" (Sao nào?)
Tài xế nhún vai: "Sir, you look great..." (Trông anh rất đẹp.)
"Tôi biết mà, đúng không?" Diaval ngẩng cao đầu đầy đắc ý. Hôm nay anh chọn phong cách cổ điển Anh quốc: áo khoác gió màu be, áo len họa tiết ca rô, quần lửng để lộ mắt cá chân và giày Oxford. Anh cảm thấy hôm nay mình vừa trẻ trung lại vừa bảnh bao. Rộng rãi thưởng cho tài xế một khoản tiền boa hậu hĩnh, anh xuống xe giữa ánh nhìn khó tả của người kia.
Diaval không rõ đây đã là lần thứ bao nhiêu anh đến gõ cửa, cũng chẳng nhớ mình đã ăn bao nhiêu cái bơ rồi.
Maleficent đã chuyển đến chỗ Aurora, hai người bắt đầu cuộc sống của cặp đôi vô lo vô nghĩ. Aurora như thường lệ vẫn điều hành chi nhánh New York của Tập đoàn Woodsen, còn Maleficent thì cứ như đã biến mất khỏi phố Wall, đúng như cô từng hứa với Katharine.
Thỉnh thoảng, báo chí vẫn chụp được cảnh hai người họ ra ngoài ăn tối, tham gia tiệc tùng, mười ngón tay đan chặt, ánh mắt đầy thân mật. Mỗi lần ra ngoài vẫn có tài xế lái xe đưa đón. Aurora đã thuê lại hai anh em Mike làm tài xế riêng, và Marjoire tiếp tục làm quản gia cho họ.
Dường như mọi thứ chẳng khác trước kia là bao.
Khi tin tức kia chính thức được xác nhận, quả thật từng gây chấn động không nhỏ. Trong mắt người ngoài, Moore The Devil chỉ sau một đêm đã mất sạch sành sanh toàn bộ tài sản, đầu đuôi câu chuyện lại không rõ ràng, khiến bao người bàn tán một thời gian dài mới dần yên ắng. Lác đác vẫn có vài kẻ thích ngồi lê đôi mách đồn rằng nữ ma đầu phố Wall lừng lẫy một thời giờ lại sa cơ đến mức phải "ăn bám" một cô gái nhỏ, còn có kẻ chắc như đinh đóng cột rằng hai người kiểu gì rồi cũng chia tay.
Có người thậm chí còn tự biên tự diễn ra cả câu chuyện bi kịch rằng Maleficent khi già sẽ bị vứt bỏ, trở thành người vô gia cư.
Diaval nghe những lời đó, chỉ muốn trợn trắng mắt. Ngày nào anh cũng phải tới tìm cái bản mặt lạnh như tiền của Maleficent là vì quá nhiều người muốn hợp tác với cô, muốn cô đầu tư ấy chứ! Mà cô lại đổi số điện thoại, hiện tại không có trợ lý riêng, nên tất cả đám người đó liền tìm tới anh, thư ký cũ của cô!
Cái quái gì thế! Người phụ nữ này đâu còn là sếp của anh nữa, bản thân anh cũng là người rất bận rộn có được không, tại sao vẫn phải tiếp tục bị giao thêm việc chứ! Thật quá đáng! Đã thế mỗi lần đến còn chẳng lần nào vào được trong nhà.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Mal, CEO của hãng xe thông minh Faraday Future ở Thung lũng Silicon bên Mỹ nói muốn gặp cô. Họ phát triển ra cái gì đó gọi là 'chủng loại mới', định đem trình diễn ở Triển lãm Điện tử Tiêu dùng CES, hỏi cô có hứng thú đầu tư không...?"
"Không hứng thú."
Cánh cửa đóng lại.
"Mal, bên công ty đầu tư mạo hiểm Founders Fund của Peter Thiel — trước kia từng hợp tác với The Moors, họ nói muốn đầu tư vào các ngành của Elon Musk, chính là cái người vừa được Nhà Trắng mời đến đấy, họ hỏi cô có thời gian không?"
"Không có."
Cánh cửa đóng lại.
"Mal..."
"Anh phiền thật đấy."
"Cô mà còn không cho tôi vào nhà, tôi sẽ méc Aurora là cô đánh tôi!!!!"
"..."
Cuối cùng cửa cũng mở ra.
Diaval lau hai hàng nước mắt không hề tồn tại: Thật không dễ dàng gì mà.
Căn hộ nhỏ của Aurora giờ đã ngừng cho thuê. Tầng một với ba phòng ngủ và một phòng khách được cải tạo lại thành phòng làm việc và phòng tập gym của Maleficent, tầng hai vẫn giữ nguyên như cũ. Cầu thang được thiết kế lại, thay bằng loại phù hợp để mèo leo trèo, vui đùa.
Diaval nhìn người phụ nữ vừa mở cửa cho mình. Cô mặc một chiếc áo len rộng màu đen và quần ống rộng, dưới chân là đôi dép lông thương hiệu Gi. Có một chú mèo Garfield lông xù đang nằm bẹp trên đôi dép đi trong nhà, mắt tròn màu hổ phách, đôi tai nhỏ xíu, móng vuốt và đuôi đều phủ một lớp lông xám mượt.
Cả chủ nhân lẫn chú mèo đều mang dáng vẻ lười biếng, thảnh thơi, chỉ là khuôn mặt của vị chủ nhân này thì trông chẳng có vẻ gì là hoan nghênh sự xuất hiện của anh cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!