Chương 102: Kết

"Cô... cô thật sự muốn ký à? Cô phải nghĩ kỹ đó..."

Richard vừa thảo xong văn bản, Diaval đã giật lấy, lắp bắp nói với Maleficent: "Ký rồi thì The Moors sẽ không còn là của cô nữa đâu..."

Maleficent tựa người vào sofa, thong thả nói: "Vừa hay, tôi cũng định nghỉ hưu rồi..."

"Nghỉ cái gì mà nghỉ!" Diaval mắt đỏ hoe, "Cô còn chưa tới 41 tuổi, nghỉ nỗi gì chứ!"

Richard cũng nghiêm mặt, vẻ đau lòng: "Mal, cô thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao? Ký rồi là không thay đổi được nữa đâu..."

Maleficent hơi nghiêng mặt, như đang nghe họ nói lại như không. Trong đôi mắt xanh lấp lánh ánh sáng mờ nhòa, nàng khẽ cong môi, dịu dàng mỉm cười.

Diaval và Richard đều sững sờ. Maleficent rất hiếm khi cười trước mặt họ, nụ cười ấy hôm nay lại như xua tan băng giá, dịu dàng tựa nước xuân.

"Cảm ơn hai người." Nàng đưa bàn tay thon dài về phía Diaval. "Đưa đây đi."

Chờ đến khi Maleficent rời khỏi, cả hai vẫn đứng ngây ra như tượng, giống như đột nhiên mất đi trụ cột, không biết phải làm gì.

Cô ấy... thật sự đi rồi ư? Giang sơn cực khổ tự tay gây dựng, nói buông là buông được sao?

Bầu trời mùa thu là một màu xanh trong vắt và thanh sạch, những cụm mây trắng mỏng nhẹ nhàng trôi qua như đang thư thả dạo chơi. Phía dưới là Manhattan vẫn tấp nập và náo nhiệt như thường lệ. Những cô gái ăn mặc thời thượng đi theo nhóm, những quý ông công sở chững chạc, kín đáo, và cả những sinh viên trẻ trung mang phong cách punk vừa đi vừa đeo tai nghe lắc lư theo điệu nhạc. Mỗi người như những con cá đủ sắc màu bơi lượn giữa đại dương rộng lớn.

Maleficent đứng lặng thật lâu, bên kia đường đèn đỏ chuyển xanh, rồi lại từ xanh sang đỏ, lặp đi lặp lại.

New York chưa bao giờ là một thành phố thân thiện. Nếu bạn yêu một người, hãy đưa cô ấy đến New York; nếu bạn hận một người, cũng hãy để cô ấy đến New York. Năm mười mấy tuổi, cô đặt chân đến đây, sống lay lắt ở khu Queens, vật lộn để tồn tại. Chỉ vì ngoại hình và giới tính nữ, cô từng bị cướp bóc, bị hành hung, bị ức h**p, bị bóc lột, tất cả đều là chuyện thường ngày. Cảnh sát thì hoàn toàn vô dụng. Nên cô chỉ có thể học cách tự bảo vệ bản thân.

Về sau, cô có thể một mình đánh gục bốn năm gã đàn ông lực lưỡng. Thậm chí còn xăm một con rồng lớn lên lưng. Cho đến bây giờ, đám lưu manh ở Queens vẫn gọi cô là "nữ ma đầu có rồng trên lưng".

Còn Manhattan của New York, nơi được ba mặt sông bao quanh, dường như là một thế giới hoàn toàn khác. Tài năng tụ hội, tinh anh khắp nơi, giới thượng lưu chen chúc. Họ có thể di chuyển bằng du thuyền và trực thăng, có thể tổ chức đủ loại tiệc tùng hào nhoáng. Họ sống như trong lâu đài bằng thủy tinh, miệng nói toàn những lời cao quý như "New York là khu rừng bê tông nơi giấc mơ được nhào nặn" hay "không ai có quyền định nghĩa bạn là ai".

Nhưng ở phía bên kia của hòn đảo, trong đêm tối của ga tàu điện ngầm, chỉ toàn là dân vô gia cư và bọn buôn m* t**.

Một thành phố phồn hoa mà lạnh lẽo, nhiệt tình mà tàn nhẫn như thế này. Không biết đã bao nhiêu lần Maleficent tưởng rằng mình không thể trụ nổi nữa. Nhưng cuối cùng, cô đã làm được. Cô cuối cùng cũng có thể nắm lấy cuộc đời của chính mình, không còn phải trốn tránh, không cần sống phụ thuộc vào ai, cũng chẳng để người khác khinh thường mình thêm lần nào nữa.

Gió lướt qua tà váy cô, tung bay những sợi tóc, dịu dàng v**t v* hai gò má.

Âm thanh náo nhiệt xung quanh dường như lúc gần lúc xa, lại như thể hoàn toàn không tồn tại.

Cô như nhìn thấy chính mình năm ba mươi tuổi, đang đứng ở bên kia vỉa hè.

Toàn thân mặc đồ đen, dáng người cao gầy, lạnh lùng như băng giá, cả người phủ đầy góc cạnh. Khi đó, cô đang ngẩng đầu nhìn tòa Empire State ở đối diện, thầm nghĩ phải thuê vài tầng thật cao làm văn phòng, càng cao càng tốt. Cô muốn đứng từ đó nhìn xuống toàn bộ Manhattan, phóng mắt ngắm nhìn cả thành phố New York. Cô muốn cả phố Wall đều biết đến cái tên của mình. Khi ấy, cô tràn đầy khí thế, hoài bão ngút trời.

Mười năm tưởng là dài, hóa ra chỉ như một khoảng cách ngắn giữa hai vỉa hè.

Những hồi ức ấy chẳng có gì khiến cảm xúc dâng trào, chỉ toàn là vô tận những buổi họp hành, xã giao, công việc.

Ký ức như những khuôn hình đen trắng bất động.

Cô từng giận dữ, từng tàn nhẫn, từng chìm trong bóng tối. Mà giờ đây, tất cả những điều ấy như đã ở rất xa cô rồi.

Maleficent khẽ cong khóe môi. Ánh nắng rực rỡ mà dịu dàng, vàng óng như mật ngọt, ngọt ngào y hệt nụ cười của Aurora.

Aurora, the light of her life, the love of her life.

(Aurora, ánh sáng trong cuộc đời cô, tình yêu của đời cô.)

Beastie của cô...

Bốn mươi năm lặng lẽ, vội vã trôi qua, những thành tựu mà thế giới cho là vĩ đại, tất cả những gì đạt được trong bốn mươi năm ấy, hôm nay cô đều buông bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!