Chương 101: (Vô Đề)

Aurora nói là buồn ngủ, cũng đã chúc ngủ ngon rồi, vậy mà nhắm mắt một lúc, lại mở mắt ra, như một con heo con rúc vào người Maleficent.

Maleficent chẳng hề ngạc nhiên, khẽ thở dài một tiếng, mở mắt ra: "Em đang nghĩ gì?"

"Chúng ta nói chuyện đi, lâu lắm rồi chưa nói chuyện với nhau." Khi còn sống chung, Aurora rất thích những cuộc trò chuyện như thế này.

"Chị luôn mang theo chìa khóa em đưa sao?"

"Không, lúc em dọn ra ngoài rồi tôi mới bắt đầu mang theo."

Aurora ghé sát lại hôn cô: "Em còn tưởng chị đã quên béng cái chìa khóa đó rồi cơ."

"Chuyện của em, tôi chưa từng quên." Cô vừa đáp lại vừa hôn nàng.

Aurora bật cười khúc khích, trèo lên người cô: "Thật hả?"

Maleficent nheo mắt cười nhẹ. Aurora v**t v* gò má cô. Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc thật mềm mại và đầy cảm khái. Nàng rúc vào ngực cô, lắng nghe nhịp tim ấy.

"Chị biết không? Lúc mới bắt đầu ở bên chị, em căng thẳng lắm luôn... Không phải lúc còn bé hay hồi ở Pháp đâu, mà là cái lúc chị nói chúng ta sẽ kết hôn theo hợp đồng đó..."

"Tôi biết, lúc đó tôi chỉ cần ôm em là thấy như em sắp xù lông rồi vậy..." Cô bật cười khe khẽ.

"Lúc đó tụi mình còn chưa thân quen mà... Chị thì trông lạnh tanh, ai cũng ngại tới gần, vậy mà lại ôm em ngoài đường..." Aurora hơi đỏ mặt.

"Hửm?"

"Hồi đó chị cứ hay trêu em..." Aurora cằn nhằn.

"Tôi đâu có trêu em, lúc đó tôi thật sự rất thích ôm em rồi." Cô khẽ hôn lên tóc nàng.

Aurora ôm cô chặt hơn, rồi lại phì cười khúc khích.

"Đây có phải là cái kiểu hôn nhân lãng mạn mà ngốc nghếch mà em từng nói không?"

Aurora sửng sốt, Maleficent yên lặng nhìn nàng bằng ánh mắt sâu lắng.

Không ngờ cô vẫn nhớ cái câu nàng từng nói hôm hai người "hẹn hò" lần đầu tiên. Nhưng hai chữ "hôn nhân" kia...

Aurora lại nhớ đến lần họ ly hôn, nhớ đến vẻ mặt khó xử và bất lực của hai vị luật sư, nhớ đến lúc trong thang máy, trên xe, và cả chuyện thân mật khi nãy.

"Where are we." (Emm và chị... rốt cuộc thế nào đây.)

Tình hình hiện tại là gì? Chẳng qua là do nỗi nhớ đã chiếm lấy lý trí, nên nàng mới giữ Maleficent lại. Nhưng những vấn đề giữa họ... vẫn chưa có lời giải.

Maleficent nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.

Cả hai lặng đi trong khoảnh khắc.

Aurora mỉm cười, rồi khẽ nói: "Em không biết hôn nhân của người khác ra sao, ba mẹ em thì không hạnh phúc... ba em thậm chí còn phản bội mẹ. Còn Nana của em..."

"Từ nhỏ em đã chưa từng thấy Papa. Lúc bé em cứ nghĩ mãi, rốt cuộc là người như thế nào mới cưới được Nana của em..."

Hàng mi vàng nâu của Aurora vừa dài vừa cong. Nàng lạc vào hồi ức: "Nhưng Nana vẫn hay kể với em về Papa, nói rằng ông ấy cũng có mái tóc vàng, da còn trắng hơn cả con gái. Sinh ra trong một gia đình quân nhân nhưng lại có dáng vẻ đúng kiểu thư sinh yếu ớt..."

"Nana kể rằng năm đó bà ở New York, trong số những người theo đuổi bà thì người kém nổi bật nhất chính là Papa, đến cả việc dám nhìn thẳng vào mắt bà cũng không, vừa nhìn bà là đỏ mặt, ha ha..."

"Well..." Maleficent cười nhẹ đầy ẩn ý, cuối cùng cô cũng biết Aurora lại hay đỏ mặt là giống ai.

"Cụ thể họ yêu nhau thế nào em cũng không rõ nữa. Em chỉ nhớ mỗi lần Nana nhắc đến Papa là mặt bà lại ánh lên ý cười, bà còn hay gọi ông ấy là 'ngốc nghếch'..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!