Chương 45: (Vô Đề)

Nghĩ đến Giản Hoài lạnh lùng đến mức không ai có thể chạm vào, rồi lại so với Thẩm Đào, một thiếu gia nhà giàu với mọi cảm xúc đều viết rõ trên mặt, dễ dàng bị cô nắm mũi dắt đi, quả thực trông hắn có chút đáng yêu.

Lại nhớ đến kiếp trước, sau khi về lại thành phố, Thẩm Đào đã lao đầu vào học tập, thề phải thi đỗ đại học để bù đắp cho Điền Mật. Nghĩ đến đây, Điền Tâm càng nhìn hắn càng thấy đáng thương.

Không thể phủ nhận, Thẩm Đào cũng có điểm tốt.

Hắn có thể si tình như vậy, dù có một vài khuyết điểm nhỏ, Điền Tâm cũng không bận tâm.

Bị sự thâm tình của hắn làm cảm động, ánh mắt Điền Tâm nhìn về phía Thẩm Đào càng thêm chân thành.

Điền Tâm đáng thương cho Thẩm Đào. Một thiếu gia phong lưu, vốn nên sống vui vẻ, suốt ngày nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tràn ngập yêu đương lãng mạn. Ai ngờ hắn lại cố tình gặp gỡ Điền Mật, chân tình trao nhầm người, phí mất nửa đời.

Thật đáng thương.

"Anh đừng quá đau lòng." Điền Tâm dịu dàng an ủi Thẩm Đào:

"Sớm nhận ra hiện thực thì tốt hơn. Về sau anh chắc chắn sẽ gặp được người thực sự yêu thương và hiểu rõ giá trị của anh. Anh đừng khóc."

Cô lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh thêu hoa cúc nhỏ, chu đáo đưa cho Thẩm Đào, ý bảo hắn mau lau nước mắt.

"Thất tình không có gì ghê gớm cả. Đời này, ai mà may mắn mãi được chứ? Anh gia thế tốt, thân thể khỏe mạnh, mọi mặt đều không có gì để chê, nếu không trải qua chút đau khổ tình yêu, thì làm sao chứng minh được rằng, anh cũng giống em, đều là người bằng xương bằng thịt?"

Nói xong, Điền Tâm khẽ cười khúc khích, vừa nói đùa vừa an ủi Thẩm Đào.

Thẩm Đào ngây người lắng nghe, nhìn khuôn mặt giống như một tri kỷ của Điền Tâm, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó hung hăng va đập một cái.

Lạch cạch, lạch cạch.

Trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân của Điền Mật đang đi về phía phòng ngủ.

"A!!" Điền Tâm đột nhiên bị ôm lấy, cô kinh hô khe khẽ.

"A!!" Điền Mật cũng giật mình hoảng sợ, vội vàng đóng cửa phòng lại. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi.

"TBC Điền Mật lúng túng xin lỗi:"Em không cố ý. Em không biết hai người ở trong phòng. Thật xin lỗi, hai người tiếp tục đi."

Nói xong, cô mới sực nhớ Điền Tâm và Thẩm Đào còn chưa kết hôn, như vậy vẫn chưa hợp pháp.

Điền Mật dừng tay đang đóng cửa lại, rơi vào rối rắm. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Điền Tâm, hy vọng Điền Tâm nói cho cô biết, nàng nên làm gì bây giờ? Tiếp tục giả vờ không thấy? Hay là trực tiếp đuổi Thẩm Đào ra ngoài?

Điền Tâm dường như đã biết Điền Mật định làm gì, ở chỗ Thẩm Đào không nhìn thấy, cô vui vẻ chớp mắt với Điền Mật.

Nhưng chưa đợi Điền Mật nhìn rõ, khi ánh mắt Thẩm Đào nhìn về phía Điền Tâm, cô lập tức cúi đầu che miệng, tỏ ra một bộ dạng vừa thẹn thùng vừa bối rối xấu hổ.

Đôi mắt đào hoa của Điền Tâm long lanh như một dòng suối trong vắt. Ở đó, phản chiếu toàn bộ hình bóng của Thẩm Đào, khiến cảm xúc của hắn dâng trào.

Vì một phút xúc động mà hôn Điền Tâm, Thẩm Đào vốn đã đuối lý. Nhìn thấy Điền Tâm trông giống như một chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ, hai mắt đỏ hoe, hắn lại càng thêm lúng túng.

Khụ khụ, nhìn biểu cảm này của Điền Tâm, chắc chắn đây là nụ hôn đầu tiên của cô.

Cô đã có lòng tốt an ủi hắn, còn âm thầm khen hắn là thần tiên giáng thế. Kết quả, hắn lại cướp đi nụ hôn đầu của cô. Hắn… đúng là có chút hỗn đản.

Trong lúc tự trách, Thẩm Đào lại cảm thấy thỏa mãn. Khi nhìn thấy Điền Mật, trong lòng hắn thậm chí còn có chút đắc ý.

Dư quang khóe mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ bé kinh hoảng thất thố của Điền Mật, trong lòng Thẩm Đào dâng lên một trận vui sướng!

Nếu không phải sợ dọa đến Điền Tâm, Thẩm Đào thậm chí muốn hôn sâu hơn nữa ngay trước mặt Điền Mật.

Hắn chính là muốn Điền Mật nhìn thấy! Hắn muốn Điền Mật tận mắt chứng kiến hắn yêu thương một nữ nhân khác!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!