Chương 44: (Vô Đề)

Nhìn Điền Mật với ánh mắt đầy tiếc nuối, Thu Hà nghiêm túc hỏi:

"Tiểu Mật, hôm nay con đi làm, không gặp chuyện gì đặc biệt sao? Lúc nghỉ trưa, không nghe thấy lời đồn nào kỳ lạ à?"

"Hả?"

Điền Mật hai mắt tròn xoe, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe. Cô thực sự không hiểu mẹ đang ám chỉ cái gì.

Tâm tư của Thu Hà, Điền Mật cũng không muốn đoán.

Cả một ngày đi làm, Điền Mật hiện tại cũng rất mệt. Cô không muốn động não, không muốn nói chuyện, liền mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Thu Hà, ý bảo bà mau nói.

Thu Hà bị Điền Mật xem thiếu chút nữa nói không được.

TBC

Mệt mỏi, buồn rầu thay Điền Mật cả ngày không ăn cơm. Kết quả này nha đầu c.h.ế. t tiệt này, vẻ mặt của nó là như thế nào vậy?

"Con coi mẹ là người kể chuyện hay là đang đợi mẹ hát tuồng cho con nghe đấy? Nếu đưa con một cái ghế bập bênh, có phải con sẽ nằm xuống luôn không?

"Thu Hà tức giận đến mức khuôn mặt trông có chút đáng sợ. Điền Mật rối rắm một chút, rồi thành thật gật đầu. Cô sờ sờ bụng, ra hiệu với mẹ rằng cô đói rồi, có chuyện gì thì nói nhanh lên. Thấy Điền Mật đúng thật là không biết gì cả, Thu Hà cũng không vòng vo nữa. Bà nghiêm túc nhìn Điền Mật rồi hỏi:"Hôm nay Thẩm Đào với chị của con...?"

"Khoan đã!"

Điền Mật cắt ngang lời Thu Hà. "Chuyện này ấy hả? Con biết rồi."

Nói xong, Điền Mật vui vẻ thể hiện thái độ: "Con cảm thấy cũng tốt. Mẹ, chẳng lẽ mẹ không hy vọng chị của con được hạnh phúc sao?"

"Ta lúc nào lại không hy vọng nó hạnh phúc?!"

Thu Hà kích động đến mức nói không nên lời.

"Ta là đang lo cho con!! Con bây giờ không có Thẩm Đào, sau này biết làm thế nào? Con..."

Bà thở dốc, n.g.ự. c phập phồng kịch liệt, suýt nữa bị tức đến phát khóc.

"Con thân thể yếu đuối, không chịu được khổ. Không có ai chăm sóc, con..."

"Khoan, khoan đã!" Điền Mật lại cắt ngang Thu Hà lần nữa.

"Khụ khụ... Mẹ, những chuyện cũ này, người có thể đừng nhắc lại nữa không? Con lấy ai cũng không ảnh hưởng đến việc chị của con với Thẩm Đào hạnh phúc. Con chúc phúc chị của con, mong rằng mẹ cũng có thể chúc phúc chị ấy."

Khi nói những lời này, ánh mắt Điền Mật tràn đầy chân thành, không có chút nào giả vờ tỏ ra dửng dưng.

Cô thật sự không để tâm đến chuyện này.

Giống như cô đã nói, cô chỉ mong Điền Tâm có thể hạnh phúc.

Chỉ cần Điền Tâm cảm thấy Thẩm Đào tốt, cảm thấy gả cho hắn sẽ hạnh phúc, thì Điền Mật cũng sẽ chúc phúc cho chị mình.

Trong khi đó, ở trong phòng ngủ, Thẩm Đào đang lén lút nghe trộm. Hắn không nghe được câu trả lời mà hắn muốn, cũng không nhìn thấy kết quả mà hắn mong đợi.

Tại sao? Chẳng lẽ Điền Mật thật sự chưa từng thích hắn?

Kết quả này, Thẩm Đào không thể nào chấp nhận được. Hắn không tin rằng mình đã dành hết tâm tư đối xử tốt với một cô gái suốt bảy, tám năm trời, mà cô lại hoàn toàn thờ ơ?!

Sao có thể chứ?!

Hắn chính là Thẩm Đào kia mà!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!