Chương 42: (Vô Đề)

Đáng c.h.ế. t thật! Thẩm Đào không phải chỉ thích mỗi Điền Mật thôi sao? Sao bây giờ Điền Tâm vừa vẫy tay một cái, hắn đã lập tức chạy theo cô rồi? Hắn rốt cuộc có nguyên tắc hay không vậy?!

Còn nữa, bọn họ rầm rộ quay về nhà thị uy như thế, rốt cuộc muốn làm gì?

Không lẽ đây chính là điều mà Điền Tâm nói, cô cho Điền Mật một cơ hội cuối cùng sao? Cái con bé c.h.ế. t tiệt này! Có ai lại thử người khác kiểu vậy không chứ?

Chuyện này sao có thể đem ra thử được?

Thu Hà càng nghĩ càng tức, hận không thể ném miếng thịt ba chỉ trong tay xuống đất rồi dẫm lên vài cái thật mạnh. Nhưng bà không thể làm vậy.

Bà không có buôn chuyện với hàng xóm láng giềng, cũng chẳng giải thích với ai về chuyện giữa Điền Tâm và Thẩm Đào.

Cứ thế, như ôm một quả b.o. m trong người, bà ôm hai cân rưỡi thịt ba chỉ, vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.

Ở bệnh viện, quả nhiên bà nhìn thấy Điền Tâm.

Cô vẫn mặc chiếc váy dệt dài màu xám nhã nhặn cùng chiếc áo khoác vải nỉ của ngày hôm qua. Vẫn xinh đẹp như thế, thu hút ánh mắt người khác như thế. Chỉ có điều, có lẽ vì ngủ không ngon giấc, gương mặt có phần tiều tụy đi đôi chút.

Nhưng điều khiến Thu Hà giận sôi lên chính là chiếc áo khoác dày trên người Điền Tâm.

Đây không phải đồ của nhà họ Điền, cũng chẳng phải của Điền Tâm.

Đây là áo khoác của Thẩm Đào! Là chiếc áo khoác quân đội mà năm trước hắn nhờ người mua về. Lúc đó, hắn còn định mua thêm một chiếc y hệt để tặng cho Điền Mật, muốn cả hai mặc đồ đôi.

Nhưng Điền Mật không chịu, còn châm chọc hắn rằng mặc áo khoác quân đội trông chẳng khác gì một quả đu đủ chín rụng, khiến hắn tức đến mức cất luôn cái áo xuống đáy tủ.

Bây giờ, chiếc áo đó lại đang trên người Điền Tâm!

"Áo của Thẩm Đào, sao lại ở trên người con?" Kìm nén cơn giận, Thu Hà cố giữ bình tĩnh. Bà không nổi điên, cũng không mắng chửi ầm lên. Chỉ lạnh lùng nhìn Điền Tâm, cảnh cáo:

"Điền Tâm, đừng quên con đã hứa với mẹ chuyện gì! Mẹ còn chưa c.h.ế. t đâu, có một số chuyện con không thể làm!"

"Biết rồi, con không quên.

"Điền Tâm lười nhác đáp. Giải quyết xong nguy cơ lớn nhất về chuyện sinh tồn, tâm trạng cô lúc này vô cùng thoải mái, lười biếng dựa người vào bức tường bệnh viện đã bong tróc vôi, hoàn toàn không để ý đến việc chiếc áo khoác có thể bị làm bẩn. Ngón tay trắng nõn thon dài đặt trên nền vải quân đội màu xanh lục, tạo nên một vẻ đẹp mịn màng như ngọc thạch."Mẹ, nếu con nói con với Thẩm Đào chỉ đang diễn kịch, mẹ có tin không?" Điền Tâm vô tội giơ tay lên, làm bộ đáng thương:

"Vì giúp anh con vay tiền, hôm nay con đã hy sinh rất nhiều đó."

"Mẹ, Thẩm Đào nói anh ấy không tin Tiểu Mật không thích anh ấy, muốn dùng con để thử xem. Con ngoài đồng ý ra, còn có thể làm gì được?"

"Anh cả và cháu gái nhỏ đều đang chờ tiền cứu mạng, chẳng lẽ con có thể vì một chút uất ức mà bỏ mặc họ sao? Con không thể. Mẹ, con là người trọng tình nghĩa, không phải loại vô tâm vô tình đâu."

"Haha.

"Thu Hà tức đến bật cười. Giỏi, rất giỏi! Điền Tâm đúng là con gái bà, quá lợi hại! Chuyện đến nước này, nói gì cũng vô ích. Nếu Điền Tâm đã quyết tâm không nghe lời, vậy Thu Hà cũng chẳng cần phải mềm lòng nữa. Nhưng Điền Tâm hiểu rõ tính mẹ mình, đã sớm đề phòng trước."Aizz…" Cô cố ý thở dài thật dài, vẻ mặt trông đầy thương tâm, cụp mắt xuống đầy tủi thân:

"Mẹ, con và Tiểu Mật đều là con gái mẹ nuôi lớn. Con là người như thế nào, mẹ còn không rõ sao? Biết con không thiếu đàn ông, vậy sao mẹ lại không thể tin con?"

"Tin con? Con đã cướp Thẩm Đào đi rồi, bảo tao tin con thế nào? Ta thấy chính vì ta tin con quá nên mới…"

"Dì ơi, là tôi bảo Tâm Tâm làm vậy. Nếu có trách thì trách tôi đi."

Thu Hà còn chưa kịp nói hết câu, Thẩm Đào người mà Điền Tâm đã sắp xếp sẵn lập tức xuất hiện. Hắn đứng chắn trước mặt Điền Tâm, vẻ mặt đầy quan tâm.

"Không sao chứ?"

Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Không sao." Điền Tâm kiên cường mỉm cười với hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!