Chương 41: (Vô Đề)

Điền Mật tan làm về nhà trong lòng vô cùng vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, cảm giác như cả bệnh cảm cũng đã đỡ được một nửa.

Nhà Thu Hà hôm nay lại như nước sôi lửa bỏng, ai nấy đều bực bội khó chịu.

Trong nhà có người bệnh phải nằm viện, Thu Hà tuy ngoài miệng hay oán giận, nhưng vẫn dậy sớm, bảo Điền Đại Ngưu ra xếp hàng mua xương về hầm.

Dù sao cũng là con trai ruột, cháu gái ruột, Thu Hà vẫn rất thương. Đối với Tư Nguyệt, bà cũng không thể thật sự mặc kệ. Ít nhất trong lúc ăn cơm, bà chưa từng đối xử tệ bạc. Nếu Tư Nguyệt vì sợ bị ghét bỏ mà ăn quá ít, bà còn giận dữ quở trách.

Bà nói: "Cô là đồ ngốc sao? Ăn cơm cũng phải chờ người khác nhìn?"

"Cô còn đang nuôi con nhỏ, ăn không đủ thì làm sao có sữa? Cô muốn để Tiểu Vũ ăn gì? Uống sữa bột mỗi ngày ư? Nằm mơ đi!"

"Ăn nhanh lên! Không ăn hết thì sau này đừng ăn nữa!"

Hôm qua, dưới sự ép buộc của Thu Hà, Tư Nguyệt lần đầu tiên ăn một bữa no nhất từ trước đến nay trong bệnh viện. Nhưng dù ăn no, lượng sữa của cô ấy vẫn không đủ.

Thu Hà tuy không nói gì ngay lúc đó, nhưng sáng nay đã nghĩ đến việc hầm thêm canh xương, nấu canh cá trích để bồi bổ cho Tư Nguyệt và Điền Đại Tráng.

Bà tin rằng hai người này đã suy nhược đến mức kiệt quệ. Nếu không nhanh chóng bồi bổ, sau này có khi còn ảnh hưởng đến tuổi tác.

Về chuyện bồi bổ cơ thể, Thu Hà có rất nhiều kinh nghiệm. Năm xưa bà sinh con, thân thể cũng suy nhược trầm trọng, không có sữa.

Sau đó, bà đã uống một loại canh bổ huyết đặc biệt trong tháng ở cữ, nhờ vậy Điền Mật và Điền Tâm mới không phải sang b. ú nhờ nhà khác.

"Mua xong xương rồi, ông đi mua thêm táo đỏ, hồng đậu. Nếu có cá trích thì mua luôn một con. Kỷ tử và hoàng kỳ trong nhà vẫn còn, cái đó không cần mua."

"Được, tôi biết rồi."

Điền Đại Ngưu đáp lời, mặc áo bông cũ, cầm tiền và phiếu, xách giỏ rau ra khỏi nhà từ khi trời còn chưa sáng.

Điền Đại Ngưu đi rồi, Thu Hà cũng không nhàn rỗi. Bà cau mày, cầm thước dây đi quanh phòng, suy nghĩ xem có thể nới rộng không gian ở đâu để dành chỗ ở cho ba người nhà Điền Đại Tráng.

Điền Mật và Điền Tâm đều đã lớn, nếu để hai đứa tiếp tục ngủ chung với Điền Đại Tráng thì quá bất tiện.

Thu Hà không muốn vì con trai mà ủy khuất con gái, nên bà cố gắng suy nghĩ xem có thể tận dụng gian phòng khách nhỏ để chia thêm một góc cho ba người kia ở không.

Tủ ở phía đông không thể di chuyển, máy may ở phía tây cũng chỉ có thể đặt tại chỗ đó. Nhìn tới nhìn lui, Thu Hà vẫn không tìm được cách nào.

Phòng khách nhỏ thì vẫn là phòng khách nhỏ, mỗi tấc không gian trong nhà đều đã bị bà tận dụng đến cực hạn.

Nếu muốn thêm giường, chỉ có cách đổi giường ván gỗ của Thu Hà và Điền Đại Ngưu thành giường tầng giống của Điền Mật và Điền Tâm. Nhưng nếu làm vậy, sáng ra cả nhà lại không có chỗ ngồi ăn cơm.

Bà đi qua đi lại, xoay trái xoay phải, cầm thước dây đo đạc nửa ngày mà vẫn không nghĩ ra cách.

Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, sau khi bác bỏ hết các kế hoạch, bà càng thêm bực bội.

Vừa lẩm bẩm mắng chửi, bà vừa suy tính. Đúng lúc này, Điền Đại Ngưu hoảng loạn chạy về nhà.

"Vợ, Vợ… Tôi thấy Tâm Tâm!!" Biểu cảm của ông như thể vừa nhìn thấy quỷ, hoàn toàn không giống như vừa gặp con gái ruột của mình.

"Thấy thì thấy thôi, làm gì mà hoảng hốt vậy?" Thu Hà vốn đang bực bội chuyện nhà Điền Đại Tráng, giờ thấy Điền Đại Ngưu hoang mang như vậy, bà càng bực hơn, không thèm suy nghĩ nhiều mà liền mắng:

"Xương đâu? Đồ tôi bảo ngươi ông đâu? Cả ngày ông chỉ biết hóng chuyện gây phiền phức, không lo làm việc chính…"

"Không phải, không phải!" Điền Đại Ngưu hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch như thể trời sập. Ông lắp bắp nói tiếp:

"Tâm Tâm… Tâm Tâm, con bé đi cùng Thẩm Đào! Hơn nữa… hơn nữa, hai người còn nắm tay nhau!!"

"A?!!" Thu Hà đứng hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!