Điền Mật khuôn mặt bình tĩnh nhìn vẫn giữ được trạng thái ổn định.
Thu Hà dùng dư quang nhìn Điền Mật, phát hiện cô thật sự không ghen tỵ, không muốn lấy đồ Giản gia đưa cho Điền Tâm, không phải cố ý gây khó khăn hay làm trái ý bà, nên bà cũng không ép Điền Mật đi thử đồ.
"Không cần thì thôi. Mấy người đều không cần, tôi liền mang đi bán. Kiểu dáng này rất mới, chất liệu cũng tốt, không cần phiếu vải, tôi ít nhất có thể bán được 45 đồng." Nghĩ đến đây, Thu Hà càng nhìn mấy món đồ Giản gia đưa tới càng vừa lòng.
Đúng là có tiền, thật hào phóng.
Nếu không phải nhà họ Giản ở Hải Thành, kết hôn với Giản Hoài, đồng nghĩa với việc Điền Tâm phải theo chồng đi hải đảo, cuộc sống sẽ không dễ dàng, thì Thu Hà nhất định sẽ để Điền Tâm ôm chặt lấy Giản Hoài không buông tay.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc!
Nếu Đỗ Hùng có gia thể giống nhà họ Giản, Thu Hà nhất định sẽ không chút do dự từ bỏ Thẩm Đào, để Điền Mật chọn Đỗ Hùng.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Đỗ Hùng là một cô nhi, không thể nào có gia thế lớn như Giản Hoài.
"Tiểu Mật, ở đây còn có một cái đồng hồ, lần trước Thẩm Đào muốn mua cho con, con sống c.h.ế. t không chịu nhân. Hiện tại ở đây có sẵn, con có muốn không? Ai nha, đây là đồng hồ thương hiệu Hoa Mai, dây đeo màu hồng, thật là đẹp!"
"Không cần."
Điền Mật lại lần nữa lắc đầu từ chối.
"Vậy thì……"
"Cái này không thể bán." Điền Lão Thật không đợi Thu Hà mở miệng, đã vội vàng ngắt lời.
"Cái này con đương nhiên không bán." Thu Hà nhìn Điền Lão Thật với ánh mắt khó hiểu, sau đó nâng cổ tay trống trơn của mình lên. "Con còn chưa có đồng hồ đó. Tâm Tâm, Mật Mật đều không cần, con giữ lại cho mình đeo."
"Như vậy…… Không tốt lắm đâu?
"Điền Đại Ngưu dè dặt mở miệng. Thông gia đưa đồ cho con gái, mà bọn họ lại lấy dùng, nếu bị thông gia thấy, họ có vui không? Hơn nữa, Thu Hà đã hơn bốn mươi, sắp 50 tuổi rồi, giờ đeo một cái đồng hồ dây hồng, có thể bị người ta nói là lố lắng không?"Có gì mà không tốt?"
Thu Hà trừng mắt, bắt đầu quở trách Điền Đại Ngưu.
"Tôi gả cho ông nhiều năm như vậy, vì ông sinh con đẻ cái, lo liệu việc nhà. Tôi không có công lao cũng có khổ lao, dựa vào đâu mà không thể đeo một cái đồng hồ?!"
"Đồ của con gái thì làm sao? Nó là do tôi sinh. Đồ của nó, tôi đương nhiên có thể đeo! 43 tuổi làm sao vậy? Tôi còn mặc hoa quần cộc mỗi ngày, ông vẫn thích…… Ô ô…… Ngô……"
TBC
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Bà đeo đi, đeo đi, bà muốn đeo như thế nào thì đeo như thế đó." Điền Đại Ngưu vội vàng bịt miệng Thu Hà, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Ông thật sự sợ cái miệng này của Thu Hà.
Bất kể là lời nào, có xấu hổ hay không, cũng mặc kệ ai ở đó, chỉ cần bà muốn, bà liền dám nói!
May mắn Điền Mật và Điền Lão Thật đều không phải người nhiều chuyện. Nếu không để hàng xóm láng giềng biết Thu Hà thích mặc hoa quần, còn ông thích nhìn Thu Hà mặc hoa quần, thì mặt mũi nhà bọn họ biết dấu vào đâu?
Thu Hà hậm hực thu cơn giận.
Bà tức giận bốp một tiếng vào tay chồng mình, tiếp tục không cao hứng dong dài:
"Ông thật vô dụng. Tôi gả cho ông 26 năm, ông chưa từng mua cho tôi món đồ nào tốt. Đừng nói là trang sức, đến sợi dây ngũ sắc đeo Tết Đoan Ngọ cũng là tự tôi bện! Hôm nay cái đồng hồ này tôi phải đeo. Không những thế, sau khi về nhà, tôi còn muốn đeo vòng cổ vòng, nhẫn vàng, vòng tay vàng tất cả đều đeo lên! Tôi……"
Nói tới đây, nghĩ đến nguồn gốc của đống trang sức đó, Thu Hà lập tức thở dài.
"Ha hả." Thu Hà và Điền Đại Ngưu cùng nhau khẩn trương nhìn về phía Điền Mật. Thu Hà cười hơi mất tự nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!