Tân hôn yến nhĩ*: miêu tả trạng thái của cặp đôi mới cưới, đang trong giai đoạn cực kỳ hạnh phúc, ngọt ngào và quấn quýt bên nhau.
Trình Cẩn Tri quay đầu lại, "Ừm" một tiếng.
Hai người rửa mặt xong cùng nhau ra ngoài, mùa xuân ở kinh thành ít mưa, mỗi ngày đều là trời nắng, ánh nắng ban mai chiếu lên hoa cỏ trong hậu viện, đẹp đến say lòng người.
Mỗi ngày đi đến viện của cô mẫu đều phải đi qua một cây hoa hạnh, hoa hạnh nở rất đẹp, Trình Cẩn Tri mỗi lần nhìn thấy đều vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn những bông hoa đó, rồi lại cảm thấy kinh thành này, Hầu phủ này, cũng có chỗ tốt.
Hôm nay nàng cũng ngẩng mắt nhìn, khi cúi đầu xuống, liền thấy Tần Gián tiện tay bẻ một chùm hoa hạnh đang nở rộ.
Trình Cẩn Tri nhịn không được mở miệng: "Chàng…"
Tần Gián quay đầu lại, nàng liền nói tiếp, đổi thành giọng điệu vô cùng ôn hòa: "Hoa đẹp như vậy, chàng lại hái đi rồi."
Tần Gián nhìn đóa hoa hạnh trên tay cười. Hắn bình thường đều vội vàng đi ngang qua, hôm nay lại vừa khéo tỉ mỉ nhìn đóa hoa này; trước nay không có thói quen hái hoa, hôm nay lại ngứa tay.
Một cánh hoa rơi xuống đầu nàng, trong lòng chợt nảy sinh ý nghĩ, hắn tiến lại gần nàng: "Vậy thế này thì sao ——"
Vừa nói vừa bẻ cành hoa mới hái xuống, chỉ giữ lại phần đẹp nhất phía trước, sau đó đưa tay lên, cắm chùm hoa hạnh đó vào tóc nàng.
"Tận dụng hết công dụng của vật, không hái phí hoài."
Trình Cẩn Tri đưa tay sờ sờ đóa hoa, lại ngẩng mắt nhìn hắn, thấy nụ cười trên mặt hắn dưới ánh ban mai dường như đang lấp lánh ánh sáng, lòng không khỏi căng thẳng, không tự nhiên cúi đầu xuống, khẽ cười mang theo vẻ ngượng ngùng e lệ.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn không lâu, lại thấy Tần phu nhân trong vườn, Trương ma ma đi cùng bên cạnh bà.
Hai người đi đến, Tần Gián cúi người: "Mẫu thân."
Tần phu nhân rất nhanh đáp: "Không cần đa lễ như vậy."
Trình Cẩn Tri hỏi: "Mẫu thân sao lại ở bên ngoài? Đau đầu hôm qua có đỡ hơn chút nào không ạ?"
Tần phu nhân vẫn nhìn Tần Gián, sau đó mới nhìn Trình Cẩn Tri, ôn hòa đáp: "Đỡ nhiều rồi, sáng nay không có gió, Trương ma ma bảo ta ra ngoài đi dạo, ta liền nghe lời bà ấy ra."
Trình Cẩn Tri nói: "Vậy thì tốt rồi, biểu ca nghe nói mẫu thân đau đầu, chuẩn bị đến viện của mẫu thân thăm."
Tần phu nhân không nghĩ đây là lời nói khách sáo của điệt nữ, chắc là thật.
Mối quan hệ giữa bà và kế tử thực ra rất lạnh nhạt, kế tử dù có thân phận là con mà đến thỉnh an bà, quan tâm sức khỏe bà cũng là hiếm khi xảy ra.
Liên tưởng đến cảnh tượng vừa rồi, bà đoán Tần Gián là ái yêu ai yêu cả đường đi, điệt nữ xinh đẹp, tính tình cũng tốt, tân hôn thê tử như vậy ai mà không thích?
Vì điệt nữ, hắn cũng nguyện ý bày ra vẻ mặt hòa nhã vui vẻ với bà, người kế mẫu này.
Tần phu nhân tâm trạng tốt, rất nhanh hướng về Tần Gián nói: "Bệnh cũ thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, đừng làm lỡ công sự của con. Ta khỏe rồi, con mau đi lo việc của con đi."
Thời gian quả thật không còn sớm nữa, Tần Gián một lần nữa hành lễ với bà, sau đó nhìn Trình Cẩn Tri, lại ôn hòa nói: "Ta đi trước đây."
Trình Cẩn Tri cũng dặn dò: "Trên đường cưỡi ngựa chậm một chút."
Sau khi hắn gật đầu, nàng tiễn biệt bằng mắt, hắn rời đi. Khoảnh khắc này quả thật như một đôi phu thê tình cảm tốt, tân hôn yến nhĩ.
Tần phu nhân nhìn thấy trong mắt, ghi nhớ trong lòng, rồi bảo Trình Cẩn Tri theo bà về viện.
Đến Hiền Phúc Viện, ngoài việc nói cho nàng một số quy tắc, quy định của phủ, lại giao cho nàng hai cuốn sổ sách, Tần phu nhân chủ động nhắc đến chuyện ngày hôm qua.
"Ta nóng nảy như vậy, cũng là vì lo lắng. Đệ đệ của con quá không ra gì rồi, tử tôn của Tần gia dù có ân ấm* hay không, đều phải thi cử, đây là gia quy của Tần gia. Huynh đệ đều so bì, lại có một đại ca đã đỗ trạng nguyên, ai dám không chú tâm?
Ân ấm*: Ân điển để được làm quan mà không cần thi cử
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!