Chương 75: Mang thai trước khi kết hôn

Tần Vũ cụp mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ không vui, giọng điệu hơi lạnh nhạt nói: "Không có gì để xem cả."

Thái độ này khiến Diêu Vọng Nam có chút không vui, đứng dậy muốn bỏ đi. Bước được hai bước, nàng lại quay đầu nói: "Chàng có trách ta không? Nếu không phải vì ta, chàng sẽ không cãi nhau với mẫu thân, cũng sẽ không ra ngoài."

Chuyện lúc đó, Tần Vũ không muốn nhớ lại, cũng không muốn nhắc đến.

Hắn ta gặp phải những chuyện sau này, mẫu thân qua đời, lại liên lụy đến Diêu Vọng Nam vô cớ. Nhưng nghĩ kỹ lại, lại không biết nên trách ai.

Hắn ta nói: "Ta không trách nàng, chuyện này không liên quan đến nàng."

Sau đó lại nói: "Ta chỉ trách bản thân quá ôn nhu nhút nhát, nếu ta là đại ca, nhất định sẽ không thành hôn, nếu thành hôn rồi cũng sẽ tìm cách hòa ly, chứ không như ta."

Diêu Vọng Nam nghe lời này, tức không chịu nổi, đáp lại: "Không sao, thời gian còn dài mà, hòa ly gì đó ta cũng không vội, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội."

Nói xong liền xoay người về phòng ngủ của mình.

Nửa đêm nằm trằn trọc hơn một canh giờ mới ngủ được.

Vào tháng Giêng, Trình Cẩn Tri nhận được thư từ Diêu Vọng Nam và Tần Gián.

Điều bất ngờ là trong thư, Diêu Vọng Nam có rất nhiều bất mãn với Tần Vũ, dùng lời lẽ cay nghiệt, lại còn nói năng lộn xộn, không mạch lạc. Lúc thì nói hắn ta và một nha hoàn trong phòng ngày nào cũng mày đưa mắt liếc, chắc chắn không trong sạch; lúc thì lại nói nghi ngờ vết thương của hắn ta rất nặng, rất có thể bị thương ở căn nguyên nhưng không dám tiết lộ. Rồi hỏi nàng khi nào thì đến kinh thành, nếu không đi nữa thì nói không chừng nàng ấy sẽ hòa ly về Lạc Dương.

Tần Gián thì nói với nàng rằng mình vừa về kinh thành đã đi gặp phụ thân nàng. Sau Tết Nguyên Đán lại đi Lạc Dương thăm Trình gia. Hai lần đều không thấy phụ thân nàng có thái độ tốt hơn chút nào, mẫu thân nàng thì vẫn khách khí.

Hắn nghe nói phụ thân nàng thích nghiễn đài*, chuẩn bị nhờ quan hệ tìm một cái nghiễn đài tốt, đợi sau Tết Nguyên Tiêu lại đến thăm một lần, xem có cơ hội xoay chuyển tình thế không, bảo nàng đừng lo lắng.

Nghiễn đài*: Đồ dùng để mài mực

Khi nàng nhận được thư, đã biết tin báo từ triều đình, Quách Chấn Tề quả thực đã báo cáo chi tiết việc dẹp loạn một cách trung thực, không hề che giấu công lao của Tần Gián. Nhưng Hoàng thượng chỉ phán Tần Gián công và tội ngang nhau, vì có công dẹp loạn nên việc đầu quân cho phản tặc và viết hịch văn sẽ không bị truy cứu, chỉ có vậy thôi.

Nàng vốn đã thấy bất bình cho hắn, nay đọc thư lại thấy Tần Gián trong thư không hề nhắc đến nỗi thất vọng hay buồn bã, chỉ nói đến chuyện hôn sự, an ủi nàng đừng vội. Lòng nàng xót xa, lập tức viết thư hồi âm cho Tần Gián, nói nếu thực sự không được, nàng có thể mang thai trước, như vậy phụ thân nàng tuyệt đối sẽ không nói hai lời, lập tức sẽ đồng ý.

Khoảnh khắc này, nàng thực sự muốn ở bên cạnh hắn.

Còn về Diêu Vọng Nam, nàng nghĩ đi nghĩ lại đều thấy Diêu Vọng Nam vừa cãi nhau với Tần Vũ, nên mới dựng chuyện hắn ta như vậy.

Nhưng người như Tần Vũ, lại còn biết cãi nhau với người khác sao?

Nàng nghĩ không thông, liền hồi âm cho Diêu Vọng Nam an ủi nàng ấy một phen, lại viết một bức thư cho Tần Vũ hỏi hắn ta có thích nha hoàn nào không, nói với hắn ta một mối duyên phận không dễ có được, hắn ta và Diêu Vọng Nam thành hôn tuy không phải do hắn muốn, nhưng cũng là do cô mẫu tự mình làm kẻ ác, sau đó thay hắn ta hoàn thành chuyện này.

Diêu Vọng Nam có thể ghét cô mẫu, nhưng hắn ta thì không được. Dù thế nào, Diêu Vọng Nam đã gả cho hắn ta, hắn ta phải có trách nhiệm bảo vệ nàng ấy. Nạp thiếp thu phòng đối với nam nhân là niềm vui nhất thời, nhưng lại làm tổn thương tình cảm phu thê.

Viết xong thư, nàng đặc biệt trả tiền xe ngựa cho tiểu tư trong nhà, gửi cả ba bức thư cùng lúc.

Tần Gián nhận được thư, kinh ngạc trước những gì Trình Cẩn Tri viết trong thư. Nếu không phải chữ này thực sự là chữ của nàng, hắn còn tưởng có người giả mạo thư của nàng cố ý trêu chọc hắn!

Nhớ lại lúc từ Nhạc Dương về Giang Châu, hai người cùng đi đường, khó tránh khỏi những lúc nghỉ đêm. Hắn trăm phương ngàn kế trêu chọc cũng không thành công, nàng cứ nhất quyết không cho hắn động vào, nói không hợp lễ nghi. Vậy mà bây giờ lại dám táo bạo đến thế, nói muốn mang thai trước khi kết hôn để ép phụ thân nàng phải chịu.

Hắn vừa cười không nói nên lời, vừa vui vẻ thoải mái, cảm động vì nàng có quyết tâm kiên định đến vậy, vì để gả cho hắn, dám làm chuyện nổi loạn như vậy.

Đặt thư xuống, hắn không lập tức viết thư hồi âm, mà thu dọn hành lý, trực tiếp lên đường đến Giang Châu.

Đến Giang Châu thì Tết Nguyên Tiêu đã qua, nhưng không khí lễ hội vẫn còn. Vốn nghĩ sẽ cùng nàng đón vài ngày, ai ngờ đến Trình gia lại không thấy Trình Cẩn Tri, chỉ có Trình Cẩn Tự.

Trình Cẩn Tự nói với hắn rằng Trình Cẩn Tri sau Tết Nguyên Tiêu đã nhận lời mời của Huyện chủ Tĩnh Bình đến Nghi Dương gần Giang Châu để làm thầy dạy thư pháp cho điệt nữ.

Điệt nữ của Huyện chủ Tĩnh Bình sau Tết sang xuân sẽ vào cung làm bạn đọc của công chúa, mà Huyện chủ Tĩnh Bình chính là di mẫu của Vương quý phi. Thuở nhỏ bà ấy có ơn nuôi dưỡng Vương quý phi, sau khi Vương quý phi được sủng ái đã xin sắc phong cho bà ấy làm huyện chủ. Có mối quan hệ này, điệt nữ này vào cung sẽ không trở về nữa, sau này dù không làm hoàng phi thì cũng là phi của quận vương, vương gia, tuyệt đối sẽ không quá tệ.

Còn về chuyến đi này khi nào trở về thì không biết, chỉ biết không phải là dạy học dài hạn, huyện chủ chỉ muốn điệt nữ của mình trước khi vào kinh sẽ luyện chữ cấp tốc một chút. Vì nhìn trúng nét chữ đoan trang nhã nhặn của Trình Cẩn Tri nên đích thân viết thiệp mời, Trình Cẩn Tri nhận được thiệp liền đi, xin phép thư viện nghỉ mười ngày. Trừ ba ngày đã qua, còn bảy ngày nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!