Chương 5: Hậu quả

Đến chiều tối, Tần phu nhân cứ nhìn ra bên ngoài khi dùng bữa tối, Trương ma ma liền chu đáo nói: "Phu nhân không cần lo lắng, nghe nói Đại công tử đã sớm trở về, đang chăm chỉ học hành ở thư phòng bên ngoài, buổi tối tự khắc sẽ về hậu viện nghỉ ngơi."

Tần phu nhân quả nhiên yên tâm, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: "Vậy thì tốt."

Từ sau vụ đại náo cuối năm ngoái, các trưởng bối quả thật đã thắng, nhưng Tần Gián lại từ đó không về nhà nữa, dường như cố ý muốn thể hiện sự bất mãn đối với cuộc hôn sự này.

Trong lòng bà đoán hắn đã đi đến chỗ nữ nhân lẳng lơ bên ngoài kia rồi, lo lắng sẽ sớm có con. Tần phu nhân có ý ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn e ngại sự mạnh mẽ, quyết liệt của Tần Gián, dù sao cũng không phải nhi tử ruột của mình, đành nhẫn nhịn không nói gì.

Đêm tân hôn tối qua bà còn lo lắng, sau đó mọi việc thuận lợi trôi qua, tối nay hắn cũng đã trở về, bà liền hoàn toàn yên tâm, xem ra hắn đối với điệt nữ cũng có chút tâm tư.

Tần Gián vào tân phòng lúc trời tối, Trình Cẩn Tri thì vẫn đang xem danh sách tên người trong phủ, vừa xem, vừa thầm ghi nhớ mối quan hệ và chức vụ của từng người bên trong.

Cho đến khi Tần Gián bước vào cửa, nàng mới ngẩng đầu lên, thấy hắn, gọi một tiếng "Biểu ca", nhưng không đứng dậy.

Tần Gián nhìn quyển sách trên bàn nàng, chủ động hỏi: "Đang xem gì vậy?"

Trình Cẩn Tri đáp: "Là danh sách tên người của phủ."

Tần Gián liền không nói gì nữa, ngồi xuống cạnh bàn nhỏ bên dưới, Tịch Lộ bưng trà đến cho hắn.

Trình Cẩn Tri vừa xem danh sách vừa có chút lưỡng lự.

Nàng đương nhiên biết lúc này nàng nên đứng dậy hầu hạ hắn tắm gội, nếu hắn không cần nàng hầu hạ, nàng nên sớm đi tắm gội xong xuôi, chỉ chờ xem hắn có muốn lâm hạnh* hay không, chỉ là…

Lâm hạnh*: Việc hoàng đế ban ân ái cho phi tần, ở đây ý chỉ chồng ân ái với vợ

Nàng chần chừ, trong lòng từ chối, đến giờ vẫn chưa thuyết phục được bản thân làm việc đó.

Một là vốn không thích, hai là thực sự quá khó chịu.

Nàng thực ra mong muốn có thể tránh được tối nay.

Tần Gián ở bên bàn nhỏ bên dưới, từng ngụm từng ngụm uống trà, lặng lẽ không nói lời nào, còn nàng thì ngồi bên bàn sách xem danh sách.

Cho đến khi hắn uống xong chén trà đó, Tịch Lộ đến định châm trà cho hắn, hắn ngẩng mắt nhìn Trình Cẩn Tri, hỏi: "Là nhiệm vụ mẫu thân giao cho nàng à, chăm chỉ vậy sao?"

Trình Cẩn Tri đáp: "Chỉ còn một chút nữa thôi, ta muốn xem hết." Cuối cùng, lại bổ sung: "Biểu ca mệt rồi, hay là sớm đi tắm gội nghỉ ngơi đi?"

Tần Gián khẽ hừ một tiếng gần như không nghe thấy, dường như là một tiếng cười lạnh, sau đó đứng dậy: "Vậy nàng cứ xem đi, ta không làm phiền nữa." Nói xong liền đặt chén trà xuống, quay người không nhìn lại mà bước ra khỏi tân phòng.

Tịch Lộ đuổi theo vài bước, muốn nói gì đó, quay đầu nhìn Trình Cẩn Tri, lại không biết nói gì, cuối cùng đành nhìn Tần Gián bước vào màn đêm, rời khỏi viện.

Tịch Lộ lúng túng nhìn Trình Cẩn Tri: "Nương tử…."

Trình Cẩn Tri đã nắm chặt quyển sách trên tay, sắc mặt tái nhợt.

Vẫn luôn biết hắn kiêu ngạo, nhưng cuối cùng vẫn đánh giá thấp, không ngờ hắn lại phất tay áo bỏ đi.

Rõ ràng, hắn nhạy bén đến mức nào, đã nhìn ra sự cố ý thoái thác của nàng.

Nàng không biết hắn đã đi đâu, rất lâu sau, phía trước truyền đến tiếng cửa lớn được mở ra.

Triều đại này không có giới nghiêm, ngoài cửa nhà, thiên địa rộng lớn.

Vậy nên, hắn đã đi đến chỗ ngoại thất ư?

Trình Cẩn Tri không biết tâm trạng mình thế nào, hối hận không? Cũng không hẳn, nàng đã tự hạ thấp mình rất nhiều rồi, không cần "thị tẩm", nàng thực ra là cảm thấy thoải mái.

Nhưng lý trí mách bảo nàng, nàng không nên như vậy, như vậy sẽ khiến những ngày tháng vốn đã không mấy thoải mái của nàng trở nên tồi tệ hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!