Chương 31: Không biết tránh hiềm nghi

Sáng sớm hôm đó, Trình Cẩn Tri thức dậy, thấy Tần Gián đang nhìn mình chằm chằm.

Mùa hè trời sáng sớm, ánh ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi khuôn mặt hắn trắng sáng rạng ngời, ý cười trong mắt hắn hòa cùng ánh ban mai dịu dàng ấm áp, chẳng chớp mắt nhìn nàng, không chút nào thấy vẻ ngái ngủ của buổi sớm.

Cái nhìn đối diện bất ngờ này khiến nàng ngượng ngùng, vội vàng dời mắt, cúi đầu nói: "Chàng tỉnh từ lúc nào, cứ nhìn người như vậy…"

"Mới tỉnh chưa lâu, nhìn nàng chút thôi." Hắn đưa tay ôm lấy nàng.

Hai người dưới chăn chẳng mặc gì, hắn lại dán sát vào nàng như vậy.

Nghĩ đến đủ thứ chuyện đêm qua, cái gọi là "thân mật" của hắn khiến nàng đỏ bừng tai, vội vàng nói: "Ta phải dậy thôi."

Tần Gián chỉ cười, nàng ngồi dậy, mới phát hiện y phục cũng không ở bên cạnh.

Dù Tịch Lộ và Xuân Lam là những người cùng nàng lớn lên, nhưng tình cảnh hiện giờ nàng cũng không tiện gọi các nàng ta vào, huống hồ Tần Gián còn đang trên giường.

Nàng ngồi trên giường, kéo chăn che trước người, có chút chần chừ.

Tần Gián nhìn ra sự ngượng nghịu của nàng, đứng dậy nói: "Ta đi lấy y phục cho nàng nhé?"

Trình Cẩn Tri khao khát cùng với lòng biết ơn nhìn hắn.

Hắn trực tiếp vén chăn đứng dậy, khiến nàng phải dời mắt không dám nhìn. Một lát sau, hắn ở bên cạnh rương y phục hỏi nàng: "Cái này nhé?"

Cái hắn hỏi là một chiếc áo yếm dệt hoa màu vàng.

Nàng vội vàng mở miệng: "Đều được, tùy tiện cái nào cũng được."

Tần Gián liền lấy một chiếc áo yếm, một bộ trung y* và trung khố* đến.

Trung y*: Áo lót bên trong

Trung khố*: q**n l*t bên trong

Trình Cẩn Tri đón lấy, cầm áo yếm định mặc, nhưng nam nhân đối diện cũng chẳng mặc y phục của mình, cứ nhìn nàng chằm chằm.

Nàng đành một tay giữ chăn, một tay quay lưng lại, lúc này mới bắt đầu mặc áo yếm.

Chưa kịp mặc xong, hắn quả nhiên lại tiến sát đến, một tay ôm lấy nàng, thay thế áo yếm quấn lấy nàng, vừa hôn lên môi nàng, vừa hỏi: "Đêm qua thế nào, thoải mái không?"

Nàng khẽ trách: "Đừng nghịch, trời sáng rồi, nên dậy thôi, chàng không vội đi thượng triều sao?"

"Ta không vội mà, nếu có muộn ta còn có thể xin nghỉ."

"Không có chuyện như vậy đâu…"

"Ta cứ như vậy đó, quân vương còn có thể không lâm triều sớm, ta chỉ là một phàm phu tục tử… Nàng thật là đẹp." Hắn không nhìn mặt nàng, lại nhìn tay mình, rồi cúi đầu hôn lên làn da tràn ra từ kẽ ngón tay hắn.

Nàng nhắm mắt lại, cắn chặt môi.

Cũng may hắn không hoang đường như lời mình nói, tốn không ít sức lực, cuối cùng cũng buông nàng ra, còn có lòng tốt nói: "Ta giúp nàng buộc."

Áo yếm quả thật rất khó buộc, nàng không từ chối, để hắn giúp mình.

Hắn gom tóc nàng ra phía trước, loáng một cái đã nói với nàng: "Xong rồi."

Tốc độ lại còn nhanh hơn cả nha hoàn.

Nàng lại thấy không đúng, đưa tay sờ ra sau gáy, không thấy nút thắt, dây buộc dài thòng xuống dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!