Ngày hôm sau, mưa phùn lất phất, từ sáng sớm đã không ngừng rơi.
Trình Cẩn Tri không vội vàng đến Hiền Phúc Viện, cũng không có việc gì gấp gáp khác, chỉ ngồi trước cửa sổ lười biếng xem sổ sách, tâm trí không đặt ở đó, xem một lúc lại thất thần, cuối cùng dứt khoát đặt sổ sách xuống, mở cửa sổ ngơ ngẩn nhìn mưa rơi bên ngoài.
Rất lâu sau, nàng lại lấy sổ tay ra.
Minh Nguyệt quân.
Hôm nay mưa rơi trước hiên, rả rích không ngừng, đoán chừng tối nay không gặp được người.
Người hôm nay đã không ở Biện Kinh, e rằng cũng không ở Lạc Dương, không biết sẽ ở nơi nào?
Ngày xưa ta từng nói với người rằng, trời đất rộng lớn, mặc sức người dạo chơi, nhưng giờ đây ta lại không khỏi tự hỏi: Thiên địa của riêng ta ở đâu?
Một đời ta yếu ớt như phù du, sáng sinh tối chết, không có gì để nương tựa. Thế nhưng ta có suy nghĩ cảm nhận, phù du có thể có suy nghĩ cảm nhận sao?
Nếu không, chẳng phải sướng hơn ta sao?
Thôi rồi… Có lẽ ta lại mắc tật suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay cũng quá chán nản, quá luyên thuyên, lẽ ra ta cũng có vài chuyện vui muốn kể.
Tam thẩm trong nhà rất mê ăn uống, tinh thông ngũ vị. Mấy hôm trước gặp mặt, vừa nói được vài ba câu, liền hỏi ta Lạc Dương có món cao lương mỹ vị nào mà người ngoài không biết không, bảo ta kể chi tiết, để bà ấy bảo đầu bếp làm theo.
Ngày đó ta bị bầ ấy giữ lại trong viện để hồi tưởng nửa canh giờ về các món ăn Lạc Dương.
Trong viện của bà ấy lại có ba nữ đầu bếp.
Tam thẩm còn tự sáng tạo một món ăn, tên là tôm kho trứng muối, tự hào là mỹ vị nhân gian, khen không ngớt lời, vậy mà lại thuyết phục được ta, cũng muốn nếm thử.
Có lẽ, say mê ẩm thực, cũng không phải là một nơi chốn an ủi lòng người, ít nhất ta thấy bà ấy vui vẻ trong việc đó, khiến người ta ghen tị.
Nhưng ta lại sợ thân hình quá đầy đặn– Tam thẩm chính là như vậy. Hơn nữa ta vốn không phải người thích ăn uống, con đường này cuối cùng cũng không hợp với ta.
Ví dụ, ta đã nếm thử heo sữa quay ở kinh thành, cũng uống rượu nho Tây Vực, tuy cảm thấy ngọt ngào, nhưng chưa đến mức say sưa.
Đương nhiên, ta cũng hứng thú bừng bừng nếm thử đậu phụ rau dại, không cảm thấy có gì đặc biệt, thậm chí còn không bằng hai món trước, không biết người nào đó tại sao lại khen ngợi như vậy, chẳng lẽ lúc đó do bụng đói cồn cào chăng?
Sáng sớm ngồi trước cửa sổ, nhìn mưa đánh vào trúc xanh rất lâu – chính là khu vườn trúc được chăm sóc kỹ lưỡng đã nói với người mấy hôm trước. Nước mưa lờ mờ, xanh biếc như sắp nhỏ giọt, lại sinh ra một vẻ phong tình khác lạ.
Bỗng nhiên nghĩ đến việc từng than vãn với người về cây trúc này, trong lòng ngượng ngùng. Có thể thấy những lời oán trách đầy bụng hôm trước là do ta có thành kiến với nó, nhưng nó cũng có lúc rung động lòng người.
…
Viết đến đây, nàng dừng lại, cầm bút rất lâu, cuối cùng để trống một hàng, từng chữ từng chữ viết: Minh Nguyệt quân, Minh Nguyệt quân…
Sau khi viết liền hai chữ Minh Nguyệt quân, nàng viết: Nguyện người bình an, thuận lợi.
Rồi nàng không thể viết tiếp được nữa.
Thực ra những gì nàng muốn nói, đâu chỉ là những chuyện vặt vãnh này, nhưng nàng chỉ có thể nói những chuyện này.
Những nỗi lòng sâu kín, nàng không thể tiết lộ một chút nào, càng không thể viết lên giấy, để người khác có cớ để bàn tán.
Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ phát điên mất, mười mấy năm trước đây đều học cách làm một hiền thê, thật sự đến giờ phút này, có lẽ nàng làm vẫn tạm được, nhưng mỗi ngày đều là sự giày vò.
Có cách nào để giải thoát không?
Nàng đột nhiên nghĩ đến con cái.
Một đứa trẻ mang dòng máu của mình, một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, gọi nàng là mẫu thân…. và nàng cũng sẽ yêu thương nó, sẽ chăm sóc cuộc sống cho nó, dạy nó đọc sách viết chữ, nhìn nó lớn lên từng ngày…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!