Chương 11: Suy nghĩ

Chiều hôm đó, Thẩm Di Thanh đã rời đi, Tần Gián vẫn còn ở Đông Cung.

Thẩm Di Thanh nhậm chức ở Kinh Triệu phủ, kiêm nhiệm làm bạn cùng học với Thái tử. Tần Gián là Chiêm sự phủ thừa, kiêm nhiệm Hàn Lâm viện thị độc*. Trừ một số trường hợp đặc biệt, phần lớn thời gian hắn đều ở Đông Cung.

Hàn Lâm viện thị độc*: Chức quan trong Hàn Lâm viện, phụ trách đọc sách cho vua, Thái tử

Buổi chiều đều bận duyệt các công văn từ các cục trong Đông Cung gửi đến, đến khi rảnh rỗi, mặt trời lặn về phía Tây, một luồng ánh sáng màu cam trải dài từ ngoài cửa sổ vào.

Nhìn ánh hoàng hôn đó, hắn không khỏi nhớ đến mấy ngày trước vào giờ này, mình đã sớm trở về Hầu phủ.

Hôm nay thì sao?

Hôm nay dường như không vội, hắn ngồi trên ghế, cân nhắc xem nên về Hầu phủ, hay trực tiếp đến ngõ Liễu Chi.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, có cung nhân đến nói với hắn: "Tần đại nhân, điện hạ có lời mời."

Tần Gián nhanh chóng đứng dậy: "Điện hạ có việc gì?"

Cung nhân sắc mặt bình thản: "Tần đại nhân không cần vội, là điện hạ giữ Tần đại nhân ở lại dùng bữa cùng."

Tần Gián an tâm.

Chu Hiển quả thật chỉ gọi hắn lại dùng bữa cùng, dùng bữa xong, bảo hắn cùng mình đi dạo trong hoa viên của Đông Cung.

Tần Gián có thể nhận ra, tuy nói sau cuộc thảo luận buổi sáng, Chu Hiển trong lòng đã có chút tự tin, nhưng không thể nào hoàn toàn bỏ qua chuyện này, coi như không có chuyện gì.

Mặt trời đã lặn, gió nổi lên, không khí se lạnh.

Chu Hiển mở lời: "Sáng nay ta đã cho người gửi thiếp bái, Công Tôn đại sư đã hồi âm, ngày mai ta sẽ đích thân đến."

"Công Tôn đại sư có mối quan hệ cũ với tiên hoàng, sẽ giúp điện hạ." Tần Gián nói.

Chu Hiển  thở dài một tiếng.

Tần Gián im lặng, Chu Hiển nhìn hắn nói: "Có một số chuyện, ta biết có lẽ chỉ có ngươi hiểu, Văn Trạm (tên tự của Thẩm Di Thanh) không hiểu được."

"Điện hạ hoài niệm Hoàng hậu nương nương, lại có chút cảm khái về Hoàng thượng hiện giờ sao?" Tần Gián hỏi.

Chu Hiển cười khổ: "Đúng là chỉ cần nói là ngươi hiểu mà."

Tần Gián không còn cách nào khác, hắn đương nhiên hiểu.

Từng có lúc Thái tử và Hoàng thượng cũng là một đôi phụ tử bình thường. Hoàng thượng chọn lựa danh sư cho Thái tử, đích thân dạy Thái tử cưỡi ngựa bắn cung. Thái tử coi Hoàng thượng là thần tượng trong lòng, mọi việc đều kính trọng, nhưng không biết từ khi nào hai người bắt đầu có khoảng cách, bắt đầu lo sợ, đề phòng, và tính toán đối phương.

Còn mình sinh ra ở Hầu phủ, phụ thân không có quyền thế lớn như vậy, lại có một tổ phụ ở trên, cho nên hắn không cần lo lắng đề phòng, nhưng từ rất nhiều năm trước, khi phụ thân cưới kế mẫu trẻ tuổi xinh đẹp lại làm việc có kế hoạch, suy tính, hắn đã không còn phụ thân nữa.

Khi mất đi phụ thân, người ta sẽ càng nhớ nhung mẫu thân đã khuất.

"Là vua của một nước, tất nhiên sẽ luôn phải uy nghiêm hơn một chút, Điện hạ bình thường nên thường xuyên cúng bái Hoàng hậu nương nương, khi rảnh rỗi, cũng nên thường xuyên vào cung thăm hỏi Hoàng thượng. Hoàng thượng dù anh minh đến đâu, cũng không tránh khỏi kẻ gian xảo nịnh hót bên cạnh thời gian dài dèm pha mê hoặc." Tần Gián cố gắng an ủi.

Chu Hiển gật đầu.

Hai người trò chuyện rất lâu trong viện, khi Tần Gián trở về trời đã tối hẳn.

Bước vào viện, hắn đứng ngây người ở ngã ba đường một lát mới nhớ ra mình định ở thư phòng, liền đi thẳng đến thư phòng.

Lục Ảnh Viên là viện mà hắn chuyển đến sau khi đỗ trạng nguyên, lúc đó đã chuẩn bị làm tân phòng. Hồi nhỏ hắn đều tự mình ở Sấu Thạch trai, ở đó đọc sách tập viết. Bây giờ nơi đó trở thành thư phòng, trong sương phòng bày giường chiếu, đơn sơ hơn một chút, nhưng cũng có thể ngủ qua đêm.

Thực ra đến lúc này, hắn đã không còn tức giận nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!