Trình Cẩn Tri sáng sớm đã kể kết quả cho Tần phu nhân, Tần Gián không chỉ một lần nữa từ chối, mà còn nổi giận, đại khái là cảm thấy nàng được đà lấn tới, tự cho mình quá cao, cho nên đã rời khỏi phòng nàng ngay trong đêm.
Về những ấm ức đã phải chịu ở chỗ Tần Gián, nàng sẽ không nuốt trọn, ít nhất cũng phải để cô mẫu biết, ít nhất sau này đừng giao cho nàng những việc sai vặt như vậy.
Tần phu nhân quả nhiên tức giận, nghiến răng mắng: "Nhi tử của công chúa, trong mắt chỉ có Thái tử tôn quý kia, thì làm gì có đứa đệ đệ ruột thịt của mình? Rốt cuộc cũng là thứ vô tình vô nghĩa!"
Trình Cẩn Tri đứng một bên trầm mặc im lặng không nói gì.
Quay đầu lại, Tần phu nhân nhìn nàng, thở dài nói: "Mẫu thân của con đó, rốt cuộc cũng dạy con quá cứng nhắc. Nghĩ đến ta khi xưa, Trình gia trong cảnh tượng như vậy, ta gả vào Hầu phủ làm kế thất, không ai coi trọng ta."
"Hừ, con có biết họ vậy mà giữ lại chính phòng mà Trưởng công chúa từng ở, để ta ở thiên viện* không? Kết quả thì sao? Nửa năm sau, ta đã dọn vào chính phòng. Mọi thứ, còn cần phải dùng mưu lược và sự gan dạ của chính mình để tranh giành."
Thiên viện: Nhà phụ
Trình Cẩn Tri đương nhiên có thể nghe ra, đây cũng là ý trách nàng không có mưu lược, không có gan dạ. Nếu là cô mẫu tự mình làm, đã khiến phu quân phải gật đầu rồi.
Quả thật cô mẫu có thể khiến công công nghe lời làm theo mọi kế sách, bản thân nàng không có năng lực như vậy.
Nàng vẫn không nói một tiếng, Tần phu nhân cũng biết điệt nữ trong lòng có lẽ cũng có oán giận, liền kéo nàng lại an ủi: "Không có gì đâu, hắn tuổi trẻ bồng bột, các con dù sao cũng là phu thê, cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường, hai ngày nữa chờ hắn nguôi giận, con lại chủ động nhận cái sai với hắn, chuyện cũng sẽ qua thôi."
Trình Cẩn Tri cuối cùng cũng đáp: "Vâng."
Nói thêm vài câu, Tần phu nhân nhìn nàng nói: "Trang viên gửi đến mấy giỏ anh đào, tiện thể còn mấy tấm vải mùa hè do cửa hàng vải gửi tặng chúng ta. Con đi chia hết những thứ này đi, làm quen với người trong phủ, cũng để họ biết con dần dần bắt đầu tiếp quản việc nhà rồi."
Phân phát đồ đạc là việc tốt, quả thật có thể nhanh chóng làm quen với người trong phủ, cũng có thể khiến họ yêu quý. Tần phu nhân đây là có lòng an ủi, Trình Cẩn Tri nhận lời, cảm ơn.
Tần phu nhân tiếp tục nói: "Anh đào tươi ngon nhất chỉ có hai giỏ, con giữ lại cho mình nhiều một chút, rồi đến chỗ tổ phụ con, và mấy vị thẩm thẩm, phát xong thì thôi, mấy giỏ còn lại thì chia cho những người khác."
Trình Cẩn Tri suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phần cho cả cô cô Tạ gia nữa không ạ?"
Tần phu nhân lắc đầu: "Cái đó thì không cần, chỗ bà ấy ít người, tùy tiện phát cho chút là được rồi."
Trình Cẩn Tri có chút lạ, đã là mấy thẩm thẩm trong viện đều phải phát đồ tốt, tại sao cô cô lại không cần? Bà ấy chẳng phải vẫn là khách sao?
Nhưng cô mẫu không nói nhiều, nàng cũng không hỏi nữa, cứ làm theo là được.
Sau đó đi cùng ma ma đi xem anh đào, từng quả một vàng óng ánh, tròn trịa mọng nước. Hiện giờ đã cuối xuân, trời càng ngày càng ấm, lại không có quả ngon để ăn, anh đào vốn là vật hiếm, lúc này có thể ăn một chút, tự nhiên rất vui.
Trình Cẩn Tri trước tiên chia rất nhiều cho cô mẫu, sau đó đích thân dẫn người đi phân phát cho mấy vị thẩm thẩm, nhị thẩm Vu thị cũng không ngoại lệ.
Đến viện của nhị thẩm thì gặp con gái của Vu thị là Tần Cầm, Tần Cầm sinh ra thanh tú, tướng mạo đẹp, đang từ bên ngoài cầm một cuốn sách đi vào. Trình Cẩn Tri tuy là tẩu tử, nhưng chủ động chào hỏi nàng ta: "Muội muội đang đọc sách sao?"
Tần Cầm hờ hững đáp một tiếng, rồi nói: "Tẩu tẩu đến rồi."
Nói xong liền quay người đi vào nhà, dáng vẻ qua loa, chiếu lệ.
Trình Cẩn Tri còn chưa có biểu hiện gì, Xuân Lam ở phía sau đã liếc mắt về phía Tần Cầm.
Sau đó Vu thị bước ra, lại hòa nhã vui vẻ, mời nàng vào nhà ngồi, sau đó cầm hai tấm vải mùa hè xem xét, nói: "Tấm màu tím nhạt này thì không tệ, có thể dùng để may vài bộ quần áo, còn cái màu vàng nâu này, quê mùa, sến sẩm, còn đậm hơn màu bùn đất, nhị thúc con chắc chắn không thích, may cho ông ấy ông ấy cũng không lấy đâu."
Trình Cẩn Tri nói: "Đây là cửa hàng vải Lý Ký lần trước gửi vải màu sắc không bằng trước đây, bị mẫu thân phát hiện ra, sau đó họ đổi hàng mới, lại gửi thêm những thứ này coi như bồi lễ, nên cũng không có lựa chọn nào khác, nhưng chất liệu rất tốt, nhị thẩm không thích, đem đi thưởng cho người khác cũng tốt."
Vu thị nhìn hai bà ma ma đứng sau lưng nàng, nói: "Đằng sau không phải còn nữa sao, hay là con cho ta hai tấm màu tím, tấm màu vàng nâu này ta không lấy."
"Chỗ tam thẩm và cô cô còn chưa đến, mỗi người đều như nhau, không có thừa đâu ạ."
"Vậy thì lấy của cô cô cho ta, lát nữa ta nói với bà ấy, đổi với bà ấy, bà ấy không thích mặc màu nhạt, cho bà ấy tấm này là vừa rồi." Vu thị nói rồi tự mình sai người đổi đồ, bà ấy lấy hai tấm màu tím, còn lại hai tấm màu vàng nâu cho cô cô Tạ gia.
Bà ấy đã nói như vậy, Trình Cẩn Tri là vãn bối, không tiện phản bác, chỉ đành thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!