Chương 1: Vào kinh

Mặt trời ngả về phía tây, toàn bộ thành Biện Kinh rộng lớn chìm trong ánh vàng rực rỡ. Một đoàn rước dâu từ ngoài cửa tây thành tiến vào, chiêng trống vang trời, cờ xí rợp bóng, rầm rộ như một con rồng lửa xông vào kinh thành phồn hoa, khiến người qua đường tranh nhau chiêm ngưỡng.

Đoàn chở của hồi môn vốn đã xếp thành hàng dài, cho thấy đây là một gia đình quyền quý, đến khi những phu nhân, nha hoàn trong đoàn rải tiền đồng, ngũ cốc, càng khiến người qua đường hưng phấn, lập tức cúi người tranh nhau nhặt nhạnh.

Giữa cảnh tượng náo nhiệt ấy, tân nương Trình Cẩn Tri đoan trang ngồi trong kiệu hoa, xuyên qua khe hở do màn kiệu lay động, nàng lặng lẽ nhìn những tòa lầu cao tầng tầng lớp lớp bên đường, nét mặt đầy ưu sầu.

Cách bốn năm, nàng lại một lần nữa đến kinh thành. Bốn năm trước nàng mười bốn tuổi, đến Kinh thành liền cùng vị đại biểu ca* xuất thân tôn quý kia định ra hôn ước. Bốn năm sau nàng mười tám tuổi, ngồi kiệu hoa xuất giá tiến kinh, ngày mai chính là ngày thành hôn.

Đại biểu ca*: anh họ lớn

Nàng chỉ cảm thấy lồng ngực buồn bực khó chịu, như có một tảng đá lớn đè nặng, không khỏi hít một hơi thật sâu để giảm bớt.

Nha hoàn Tịch Lộ không biết là nghe thấy động tĩnh bên trong, hay trùng hợp cất tiếng, nói với nàng: "Cô nương, sắp đến rồi, bọn họ nói đi thêm hai con phố nữa là đến biệt viện."

Trình Cẩn Tri im lặng không đáp lời.

Nhà chính của Trình gia ở phủ Lạc Dương. Biệt viện ở kinh thành là do phụ thân nàng, một quan kinh thành đặt mua.

Lạc Dương và Biện Kinh cách nhau hai trăm dặm, tuy ngày thành hôn là ngày mai, nhưng năm ngày trước nàng đã bái biệt mẫu thân, từ Trình gia ở phủ Lạc Dương khởi hành, ngồi kiệu hoa một mạch đến kinh thành. Thời gian tính toán vừa vặn, đúng vào chiều tối nay đến kinh thành.

Nàng nhắm mắt lại, để chịu đựng nỗi buồn bực và khó chịu trong lòng.

Đoàn rước dâu náo nhiệt đi qua phố Vạn Thắng, tiến vào hẻm Thêu, rồi dừng lại ở phố Hoa Anh yên tĩnh và rộng rãi.

Nơi đây là con phố mới được xây dựng ở Kinh thành, tọa lạc nhiều biệt viện cao môn. Biệt viện của Trình gia cũng được đặt ở đây.

Kiệu hoa hạ xuống, hỉ nương* đỡ Trình Cẩn Tri vào nhà, còn gia chủ Trình Duy Giản thì dừng ở cửa, từ biệt Tần Tam gia của phủ Ích Dương Hầu phủ. Đến khi Tần Tam gia rời đi, Trình Duy Giản mới vào trong.

Hỉ nương*: người nữ nhân lớn tuổi chuyên giúp việc trong lễ cưới

Trình Cẩn Tri đã được hỉ nương đỡ đi trước, tiến về nội trạch*, phòng ốc đã chuẩn bị xong, sớm có bà vú già trong nhà đến nghênh đón.

Nội trạch*: khu vực bên trong dành cho nữ giới và người thân cận

Không biết đã đi bao lâu, nhìn thấy gạch lát nền từ gạch vuông  biến thành đá cuội, Trình Cẩn Tri liền biết đã đến hậu viện. Đi thêm vài bước, dưới khăn che mặt nàng nghe thấy một giọng nói: "Cô nương cuối cùng cũng đến, ta từ chiều đã bắt đầu chờ rồi, lại đây, đi bên này, cẩn thận ngưỡng cửa –"

Giọng nói trong trẻo, mang theo vài phần ý cười và âm kéo dài, nghe mềm mại mà có chút vẻ gần như làm nũng.

Chưa thấy người, nàng đã nghe ra, đây chính là Khương di nương mà phụ thân mới cưới ở Kinh thành, vừa mới sinh một cô con gái, nghe nói đợi nàng xuất giá, sẽ đưa về phủ Lạc Dương để nhận tổ quy tông.

Nàng không đáp lại, với tư cách là đích nữ của Trình gia, đối với di nương mới của phụ thân, ngoài sự thờ ơ, chỉ còn lại một chút không thích nhàn nhạt.

Cho đến khi vào phòng, ngồi lên giường thêu, nàng có thể tạm thời vén khăn che mặt lên, vật che chắn trước mắt biến mất, bóng dáng Khương di nương liền hiện ra trong tầm mắt.

Quả thật xinh đẹp, mới hơn hai mươi tuổi, mặt trái xoan, trên người còn mang theo chút nét quyến rũ từ nơi phong trần mà ra, khiến nàng ta hơn hẳn những nữ nhân bình thường một vẻ phong vận khác lạ.

Trình Cẩn Tri sớm đã biết, nàng ta xuất thân ca kỹ, được phụ thân chuộc thân.

Khương di nương thấy nàng, đột nhiên giật mình, một lúc lâu sau mới khen ngợi: "Sớm đã nghe nói Đại cô nương xinh đẹp, hôm nay được thấy, mới biết trước đây ta quả thật kiến thức nông cạn. Đại cô nương còn đẹp hơn ta tưởng tượng, tựa như tiên nữ giáng trần, khó trách lại có phúc khí tốt như vậy mà gả vào phủ Hầu tước!"

Ba chữ "phủ Hầu tước", trong miệng nàng ta tựa như kim quang bảo địa khiến người ta ngưỡng mộ và kính sợ.

Nha hoàn Xuân Lam đứng một bên lại không nhịn được mà trợn mắt, mặt đầy vẻ khinh thường.

Trình Cẩn Tri thì nở một nụ cười cực nhạt, ôn hòa nói: "Di nương nhan sắc cũng không tầm thường, nghe nói tính tình cũng hiền hậu, phụ thân ở kinh thành, nhờ có di nương chăm sóc."

Tịch Lộ dùng khuỷu tay thúc Xuân Lam, Xuân Lam quay mặt đi không phục, bên này Khương di nương hoàn toàn không biết động tĩnh của họ, chỉ cung kính cười bồi với Trình Cẩn Tri "Đâu có đâu có, là lão gia không chê, đã cứu ta, ta nên tận tâm hầu hạ, coi như báo đáp một phần nào đó."

Trình Cẩn Tri khẽ cười một tiếng, không nói thêm nữa, ra hiệu Tịch Lộ giúp mình tháo hoa quan*, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!