"Tích Tích, sao em lại đến bệnh viện Nhân Dân?" Chu Lâm Lâm ngờ vực, "Chẳng phải đương sự trước đây của em đều ở Chí Hoa sao?"
Để tiện cho việc quản lý, Trình Lập Tắc sắp xếp cho cô các vụ án toàn ở Chí Hoa.
Chân của Đàm Tích đã đóng một lớp da cứng, da trên mắt cá chân đã đen đi.
Bây giờ về cơ bản đã không còn ngứa nữa, cô ở nhà nghỉ ngơi cũng cảm thấy phí phạm đời người nên vội vàng đi làm.
Thực ra ban đầu Đàm Tích muốn từ chức, con người cô dù tốt đến đâu nhưng khi gặp chuyện lại muốn trốn tránh.
Cô rất muốn rời khỏi thành phố Lâm Thủy, chuyển sang nơi khác bắt đầu lại từ đầu.
Buổi tối hôm đó vừa nảy sinh suy nghĩ bồng bột, cô bèn viết đơn từ chức.
Sáng sớm hai ngày trước đã nộp cho Trình Lập Tắc, Trình Lập Tắc chỉ liếc qua một cái rồi nhàn nhạt nói: "Rút lại đi."
Thật ra lúc đưa đến tay Trình Lập Tắc, không hiểu sao tim cô cũng cuống cuồng, trong nháy mắt cô hơi cảm thấy muốn chùn bước.
Có lẽ cô thực sự quá manh động rồi.
Năng lực công việc của cô đã nhận được sự công nhận ở AE, Trình Lập Tắc cũng đang hết lòng bồi dưỡng cô, nếu chuyển sang nơi mới có lẽ sẽ không đạt đến tầm cao như hiện giờ.
Đãi ngộ trong nghề của AE rất tốt, ít nhất thì cao hơn nhiều so với tiền lương Đàm Tích dự đoán ban đầu.
Khi bàn chuyện lương bổng với bên nhân sự, cô có hơi thiếu tự tin, con số đưa ra cũng thấp hơn chút.
Người bên nhân sự cười: "Cô Đàm, cô không cần khiêm tốn, giá trị của cô không chỉ có vậy."
Từ giây phút đó, cô đã rất có thiện cảm với văn phòng luật sư này.
Trình Lập Tắc: "Đơn từ chức này của cô viết quá giả, quá sáo rỗng, nếu tôi nghĩ không nhầm thì có lẽ có liên quan đến vấn đề tình cảm của cô đúng không?"
Nói đến đây, Đàm Tích cũng không muốn giấu diếm nữa: "Vâng, nên tôi muốn chuyển sang nơi khác bắt đầu lại từ đầu."
"Sao cơ?" Trình Lập Tắc cười từ tốn, "Bạn trai cũ đó của cô là kẻ điên hay tên thần kinh, hay là kẻ cuồng giết người mà khiến cô tránh né cậu ta như vậy?"
Thực ra đều không phải.
Ngược lại anh rất ưu tú, bản thân Đàm Tích cảm thấy mình không xứng nhận được sự yêu thích của anh.
Thậm chí có lúc cô nghĩ, nếu năng lực của Hoắc Kỳ bình thường một chút, tướng mạo bình thường một chút, gia cảnh bình thường một chút, vậy kết cục của họ có khác đi không?
Có lẽ là không.
Bởi vì người cô thích chính là Hoắc Kỳ với dáng vẻ như vậy, bản thân anh ưu tú không phải là cái tội.
"Thực ra anh ấy không làm gì sai cả, là bản thân tôi không muốn dây dưa mà thôi." Đàm Tích hạ tầm mắt, cô trả lời một câu đơn giản.
Vì chuyện này mà cô không ngủ ngon, đến giờ dưới mắt vẫn còn hai quầng thâm to tướng.
"Đàm Tích, tôi có thể hiểu thế này không?" Trình Lập Tắc cười nói, "Nói đến cùng vẫn là cô nhát gan, tại sao không cho mình và đối phương một cơ hội?"
"Tôi không phủ nhận tôi nhát gan."
Từ bé cô đã vậy, nhát gan, hèn yếu, thích trốn tránh.
Còn nhớ hồi đó siêu thị trong thành phố thịnh hành một loại búp bê mới biết nói, gần như tất cả bạn tốt của cô đều có, cô cũng thích nó, mỗi lần nhìn thấy người khác chơi đáy mắt cô đều lóe lên vẻ ngưỡng mộ.
Nhưng cô chưa từng chủ động đề cập mong muốn của mình với ba mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!