Chương 4: (Vô Đề)

Ôn Tưởng muốn ra ngoài đi dạo, cha Ôn dùng lí do thân thể cô chưa khôi phục hoàn toàn để từ chối yêu cầu này, cô lại quay ra quấn lấy Ôn Thậm Nho. Hiện giờ, tính tình anh trở nên rất tốt, Ôn Tưởng muốn gì anh cũng chiều, nên lập tức chở cô ra ngoài.

"Đi đâu?" Ôn Thậm Nho lấy kính râm cho cô đeo vào.

"Đến công xã Phúc Luân."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Thậm Nho ngẩn người ra. "Đến đó làm gì?"

"Đừng có hỏi!" Ôn Tưởng nhíu mày, không chịu nói lí do.

Hàng mày của Ôn Thậm Nho hơi nhíu lại, nhưng vẫn nghe lời cô mà đi tới đó.

Ôn Tưởng mở sổ sách ra, tìm được tên của Bạch Y Nhã, nhưng mà Nghiêm Văn Khâm hẳn phải ở bên cạnh cô ta, lại tìm không thấy đâu.

"Kì lạ, sao lại không thấy gì chứ?" Cô hơi nóng nảy.

"Em tìm cái gì?" Ôn Thậm Nho đứng phía sau cô, hỏi.

"Em muốn tìm Văn Khâm, sao tro cốt của anh ấy lại không nằm bên cạnh tro cốt của vợ chứ?" Ôn Tưởng lo lắng mà cắn ngón tay, mặt nhăn lại như sắp khóc đến nơi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Thậm Nho chần chờ một lát. "Anh ta không mai táng ở đây, là chú… nói cho anh biết."

Ôn Tưởng không quá quan tâm đến lời anh nói, chỉ lộ ra nụ cười vui mừng. "Vậy anh có biết là ở đâu không? Đi, đưa em đi tìm anh ấy."

Ôn Thậm Nho lại không dịch chuyển nửa bước, muốn kéo cô lại, lại không dám đụng vào người cô. "Bé Tưởng, đừng đi."

Ôn Tưởng quay đầu lại, nghi ngờ mà nhìn anh. "Tại sao chứ? Chẳng lẽ là để trả thù anh ấy mà ba em đã làm cho anh ấy khổ sở, chết không còn tro cốt sao?"

Ôn Thậm Nho lắc đầu. "Không phải em nói là muốn quên anh ta đi sao? Đừng đến nhìn làm gì."

Ôn Tưởng trừng mắt nhìn anh, biết anh muốn tốt cho mình, cô cắn răng, ngăn không cho nước mắt trào ra, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng. "Cũng đã chết rồi, đi xem một chút thì có làm sao? Lúc còn sống không có kết quả, sau khi chết đi cũng không được thăm hỏi sao?"

Ôn Thậm Nho cũng đỏ mắt, quay đầu đi. "Bé Tưởng, anh ta không đáng đâu, thật đấy, quên anh ta đi!"

Ôn Tưởng ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối mà khóc lớn.

Anh muốn đến gần cô, muốn ôm cô, nhưng mà anh lại không làm được. Anh chỉ có thể nắm chặt tay, ánh mắt đầy ưu thương mà nhìn cô, nhìn cô đang trút hết những cảm xúc yếu ớt ra ngoài.

Bạn thân của Ôn Tưởng, Lâm Mật, đang múc kem, từng miếng từng miếng bỏ vào miệng cô. "Lại ăn thêm một miếng nào, ăn xong rồi đừng nghĩ về anh ta nữa." Trước kia, Lâm Mật luôn đứng trên lập trường của Ôn Tưởng, thay cô trách mắng đối phương, gọi Nghiêm Văn Khâm là tên đàn ông đáng chết, nhưng khi anh ta thực sự chết rồi thì cô ấy cũng không dám xúc phạm người đã khuất, vì thế nên đã sửa cách nói của mình.

Mí mắt Ôn Tưởng sưng đỏ. "Không nghĩ gì hết, người cũng đã chết rồi, dù nghĩ tới cũng có làm được gì đâu."

Di động của Ôn Tưởng vang lên, cô lười biếng mà liếc mắt một cái, không thèm để ý.

Lâm Mật ngó qua thì thấy. "Đồ ngốc? Là ai vậy?"

"Anh họ tớ." Ôn Tưởng nằm rạp xuống bàn ăn, lại bị Lâm Mật kéo lên.

"Dậy đi, mặt bàn này bẩn lắm đó! Anh họ cậu sao? Không phải quan hệ của hai người không êm đẹp à? Anh ấy tìm cậu làm cái gì? Không phải cậu lại làm gì đó chứ?" Lâm Mật biết nhân vật anh họ này, thỉnh thoảng lại thấy báo nhỏ đưa tin chuyện tình cảm của anh và nữ minh tinh chụp ảnh người lớn nào đó, nhưng chưa bao giờ gặp được người thật. Tưởng và anh họ của cô, ở bên ngoài đều rất ít khi xuất hiện cùng một lúc, có người này thì không có người kia.

Ôn Tưởng lắc đầu. "Anh ý bị xe đâm hỏng đầu rồi, hiện tại tính tình trở nên rất tốt, làm tớ rất ngại khi bắt nạt anh ấy, cảm giác cứ như ức hiếp người tàn tật. Ba tớ nói, lần bị thương này của anh ấy có tính chất như tâm thần phân liệt, cũng không biết là bị một thời gian ngắn hay bị lâu dài, muốn tớ phải bao dung anh ấy. Cho nên lúc rảnh rỗi anh ấy cứ đến làm phiền tớ, hỏi đông hỏi tây."

"Nghiêm trọng đến vậy sao? Có khi nào sẽ đột nhiên nổi điên rồi đánh người không?"

Vẻ mặt Ôn Tưởng buồn bã, như thể đang nhớ tới hồi ức không tốt, tiêu cực mà lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!