Chương 90: (Vô Đề)

"Dạ dạ dạ, Ba, những lời của ba nói khiến cho tai của con muốn chai sạn rồi, con sẽ chú ý thái độ của mình." Châu Ảnh cười mỉm nói: "Con trai của con hiếm khi mới có đối tượng, làm sao mà con không đối đãi tốt được cơ chứ?"

"Đúng vậy đó ba, ba yên tâm đi, con và A Ảnh đảm bảo sẽ không cản trở ba đâu." Cố Sơn an ủi ba của mình: "Đi thôi ba, chúng ta xuống lầu thôi, theo thời gian đã hẹn, Hàn Thanh chắc đã đến nơi rồi."

"Đi thôi, đi thôi." Ông nội Cố kiểm tra quần áo mình đang mặc lần cuối mới để cho con trai đỡ mình xuống dưới lầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bọn họ xuống dưới lầu không lâu, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng của xe con, mắt của ba người đều sáng lên, vội vàng đứng lên đi ra ngoài cổng.

Kiều Mộc chưa kịp xuống xe, đã nhìn thấy ông nội và ba mẹ của Cố Hàn Thanh, ba người bọn họ đứng thành một hàng dưới mái hiên cười toe toét với chiếc xe, không biết tại sao …cô có chút lo sợ.

Kiều Mộc nuốt nước bọt, tay nắm lấy bạn trai đang lái xe: "Ông và ba mẹ của anh làm sao vậy? Em vẫn còn chưa xuống xe, sao bọn họ cứ đứng trước chiếc xe chúng ta cười vậy?"

Cố Hàn Thanh cười: "Đây là bọn họ muốn thể hiện thiện chí đối với em, nhưng mà hình như lại biến khéo thành vụng rồi. Ngoan, em ngồi ở đây, để anh xuống mở cửa xe cho em."

Cửa xe bên phía Kiều Mộc ở bên phía mái hiên, có nghĩa là cách người nhà họ Cố rất gần, cho nên cô mới không dám bước xuống xe sớm, chỉ có thể đợi Cố Hàn Thanh mở cửa xe cho cô.

Người đàn ông đưa một tay ra: "Mộc Mộc, xuống xe thôi."

Kiều Mộc thấp thỏm nhếch môi, đặt tay lên lòng bàn tay to của anh, cô cúi người xuống, chân đạp lên đất dưới sự dìu dắt của anh, đột nhiên cô nhớ đến món quà ở trong cốp xe, vội vàng kéo tay anh: "Anh lấy quà đi, không được đến bằng tay không đâu."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Anh biết rồi, em thả lỏng người đi." Cố Hàn Thanh dắt cô đi mở cốp xe sau, Kiều Mộc có nghĩ cũng không nghĩ đến mình đã vung tay dùng hai tháng lương di mua chai rượu quý đắt tiền, nhưng tay còn chưa chạm được tới món quà thì có một giọng nói hiền hòa của người cao tuổi ngăn cô lại: "Cháu không cần lấy đâu, để Hàn Thanh lấy là được rồi, Mộc Mộc mau vào trong nhà ngồi đi, cháu đi đường có mệt không?"

Là ông nội của Cố Hàn Thanh đi qua nói với cô.

Kiều Mộc cẩn trọng chào hỏi ông, hơi cúi người chào: "Cháu chào ông nội Cố ạ!"

"Chào cháu, chào cháu, Mộc Mộc của chúng ta trông thật xinh đẹp. Con dâu lớn, các con mau lại xem có phải không?" Ông Cố gọi con trai và con dâu đến.

Chu Ảnh trên người mặc sườn xám, phong thái tao nhã đoan trang cùng với chồng đi tới, hai người đều nở nụ cười thân thiện với cô: "Mộc Mộc chào con, Bác là mẹ của Hàn Thanh, cháu gọi bác là bác gái được rồi. Còn đây là ba của Hàn Thanh, con cứ gọi bác trai là được."

Kiều Mộc lại hơi khom người: "Cháu chào bác trai, bác gái,"

Hai bên cứ như thế chào hỏi, Cố Hàn Thanh một tay xách ba cái túi, lại nắm lấy tay Kiều Mộc: "Ông nội, ba mẹ, mọi người đừng đứng ở bên ngoài nói chuyện nữa, chúng ta đi vào trong thôi."

"Phải phải phải, nhìn ông xem, ông quên mất tiêu." Ông Cố khẽ nhăn trán, cười ha ha rồi dẫn mọi người đi vào nhà.

Sau một thời gian ngắn tiếp xúc với nhau, cuối cùng Kiều Mộc cũng cảm nhận được lời của Cố Hàn thanh nói rằng gia đình anh rất tốt là như thế nào.

Điều này không giống với những người có tiền trong các bộ phim truyền hình mà cô đã xem qua, cả ba, mẹ và ông nội của Cố Hàn Thanh không hề kiêu ngạo chút nào, người nào người nấy đều rất dịu dàng và thân thiết.

Kiều Mộc ngồi ở trên sô pha nói chuyện với mọi người nhưng hoàn toàn không có cảm giác thoải mái.

Ông Cố là người ít nói, nhưng sau khi quen thuộc liền chỉ tay vào Kiều Mộc nói: "Không biết vì sao ông luôn cảm thấy ông và Mộc Mộc như hai người bạn cũ gặp nhau, giống như là đã quen biết nhau từ kiếp trước vậy."

Châu Ảnh bất đắc dĩ cười: "Ba, ba lại nói mấy câu thần bí nữa rồi."

Bà xoay đầu về phía Kiều Mộc nói: "Mộc Mộc, cháu đừng có nghe ông nội Cố của cháu nói lung tung, ông ấy bình thường hay thích những chuyện huyền bí về kiếp trước kiếp này như thế đó."

Kiều Mộc xấu hổ mà gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực cháu cũng cảm thấy ông nội Cố có chút thân thiết, giống như là đã gặp mặt rồi vậy, nhưng cháu khẳng định là trước đây cháu chưa từng gặp qua ông nội Cố, cho nên cháu nghĩ rằng có thể là ở kiếp trước ạ."

"Con nghe đi, nghe đi, Mộc Mộc nhà người ta đã khẳng định lời nói của ba rồi." Ông Cố giống như đứa trẻ ba tuổi cười vui vẻ khi được Kiều Mộc khẳng định lời nói của mình.

Châu Ảnh không còn cách nào khác đành lắc đầu, tùy ba vậy, chỉ cần ba vui là được rồi.

Kiều Mộc ở lại nhà họ Cố chơi hết một ngày, vào buổi tối, ông nội Cố giữ cô lại ở qua đêm nhưng Kiều Mộc từ chối. Dù sao cô cũng chưa có chính thức kết hôn, cứ ở qua đêm như vậy sẽ không tốt, Châu Ảnh cũng nhắc nhở ông nội rằng người ta là cô nương trong sạch còn chưa gả vào nhà, làm sao có thể ở lại tá túc được, như vậy sẽ làm cho nhà mẹ đẻ cảm tượng không tốt về nhà mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!