Chương 89: (Vô Đề)

Ngày hôm sau tỉnh lại, Kiểu Mộc ngồi trên giường ngẩn ngơ. Tối hôm qua hình như đã phát sinh ra chuyện gì thì phải? Là chuyện gì vậy? Sao mình lại có một chút say rượu mất trí nhớ vậy?

Cúi đầu nhìn thấy mình đang mặc đồ ngủ, cô mãnh liệt lấy hai tay bắt chéo che lấy người.

Tại sao lại không nhớ được vì sao mình lại thay đồ ngủ? Là mình thay sao? Hay là…

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

A a a!

Người ta thì say rượu, cô vì sao lại say pheromone chứ?

Cô nhớ rằng tối hôm qua Cố Hàn Thanh phát bệnh, sau đó… sau đó… cô không nhớ rõ nữa.

Kiều Mộc đi đến phòng thay đồ thay quần áo, trong phòng thay quần áo rộng hơn trăm mét vuông đều là quần áo Cố Hàn Thanh mua cho cô, tất cả đều là thương hiệu lớn, cô bình thường không dám mặc về nhà mà chỉ dám mặc ở chỗ anh.

Thay đồ xong, cô lén la lén lút mở cửa đi ra, nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy Cố Hàn Thanh, cô nhẹ nhàng lẻn xuống lầu, nhìn thấy một người giúp việc nữ, cô lập tức kéo người ta đến một góc: "Chị Vương, em hỏi một chuyện có được không?"

Chị Vương ôn hòa nói: "Cô Kiều, cô muốn hỏi chuyện gì? Nếu tôi biết thì nhất định sẽ nói hết."

Kiều Mộc nhìn trái nhìn phải, che miệng, đỏ mặt hỏi: " Cái đó… chị có biết tối hôm qua sau khi em và Cố Hàn Thanh đi sân sau, làm sao mà trở về không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cô được ông chủ ôm về đó." Chị Vương vẫn còn có chút tâm tình của thiếu nữ, hai mắt sáng ngời nói: "Như là ôm công chúa vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ lãng mạn như vậy đó."

Kiều Mộc kêu ối lên một tiếng, quả nhiên là: "Vậy… vậy đồ ngủ của em? Cũng là do anh ấy thay cho em sao?"

Cô mong chờ nhìn chị Vương, hy vọng chị ấy có thể lắc đầu phủ nhận, nhưng ngay lúc đó, có giọng nói của Cố Hàn Thanh truyền đến: "Mộc Mộc, em muốn hỏi chuyện gì thì có thể hỏi anh."

Trong lòng Kiều Mộc kêu lộp độp, chả mấy chốc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Chị Vương nhìn thấy ông chủ đi tới, gật đầu chào anh, rồi quay người rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.

Kiều Mộc không dám quay đầu nhìn, Cố Hàn Thanh buồn cười đi đến gần bên cô, "Không phải tối hôm qua em rất to gan sao? Bây giờ sao lại xấu hổ như vậy? Không giống em chút nào."

"Ý của anh là gì chứ, không lẽ em không thể xấu hổ sao?" Kiều Mộc bị làm cho tức giận, quay đầu nhìn anh chằm chằm: " Còn nữa, tại sao ngày hôm qua em lại to gan chứ?"

Cố Hàn Thanh híp mắt, khuôn mặt tiến lại gần, "Em không nhớ gì về chuyện tối hôm qua sao?"

"Em… em chính là bị say pheromone một chút, có chút mơ hồ." Kiều Mộc lắp ba lắp bắp trả lời, sau đó tràn đầy mong đợi hỏi: "Chắc là tối hôm qua em không có làm… làm ra chuyện gì đặc biệt đúng không?"

"Em bị say pheromone?" Đây là lần đầu tiên Cố Hàn Thanh nghe thấy cách nói này, nhất thời buồn cười. Nhưng mà nhớ lại trạng thái của cô gái này vào tối hôm qua, đúng thật là dáng vẻ của người hơi say rượu, cuối cùng khi ôm cô đưa về phòng, hai má cô đỏ bừng, hơi thở mềm mại, cả người giống như một chiếc bánh kem thơm ngon, suýt chút nữa anh không kìm lòng được mà chiếm lấy cô.

Sau khi vội vã đi ra khỏi phòng, anh liền kêu người giúp việc vào trong chăm sóc cho cô.

Thì ra bị say thật sao? Say đến nỗi không nhớ ra việc mà cô chủ động muốn kiss anh?

Cố Hàn Thanh đưa tay ngoắc cô gái: "Em qua đây một chút, anh nói cho em biết."

Kiều Mộc tưởng rằng anh thật sự sẽ nói, ngoan ngoãn tiến đến một bước, anh lại đưa tay ngoắc cô, cô lại bước thêm bước nữa, hai người dường như sắp chạm vào nhau, cảm thấy đối phương đang trêu chọc cô, vừa định mắng anh, thì một gương mặt đẹp trai phóng đại ngay trước mắt, trên môi được dán lên một mảnh ấm áp, hàm răng bị cạy ra, một nguồn nhiệt mạnh mẽ tiến vào.

Trong đầu Kiều Mộc ầm lên một tiếng, ký ức của tối hôm qua lần lượt kéo về, cô nhớ lại rằng vì bị kích tình mà chủ động kêu Cố Hàn Thanh hôn mình, còn nhớ ra rằng Cố Hàn Thanh đã cho cô một trăm triệu.

OMG, thật là mất mặt quá.

Kiều Mộc giãy giụa hai lần, Cố Hàn Thanh lùi ra một chút, khàn giọng nói: " Em đã nhớ ra rồi sao?"

Kiều Mộc ậm ừ hai tiếng, còn chưa nói xong, lại bị chặn lại, không biết qua bao lâu, cô mềm oặt dựa vào trong lồng ngực của anh.Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh cứ mơ mơ hồ hồ mà ở bên nhau, sau khi thiết lập mối quan hệ, căn bệnh của anh càng trở nên đơn giản hơn, chỉ là tùy vào số lần phát bệnh tăng lên thì tình cảm càng thêm sâu đậm, mỗi lần đều vượt quá dự tính ban đầu, có chút mất khống chế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!