Chương 86: (Vô Đề)

"Cô gái, mỗi tháng tôi sẽ cho cô năm trăm ngàn, cô không cần lo tôi có trở về nhà hay không, cũng không cần quan tâm tôi ở bên ngoài làm chuyện gì."

"Được được được, tôi đồng ý! Tôi rất nguyện ý, để tôi chăm sóc tiểu tam ở cữ tôi cũng nguyện ý!"

Kiều Mộc hưng phấn gật đầu lia lịa, nhìn ông chủ trước mặt đưa ra tấm thẻ bạch kim, cô nuốt một ngụm nước miếng, đôi tay run run đưa ra định nhận lấy cái thẻ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đột nhiên một tiếng rống như sư tử hà đông truyền đến từ bầu trời đến: "Kiều! Mộc! Con sắp trễ giờ đi làm rồi, sao bây giờ còn không dậy, mau rời giường đi!"

Kèn kẹt ——

Rầm rầm ——

Khuôn mặt mở ảo của ông chủ giống như tấm gương vỡ tan tành thành năm bảy mảnh, cảnh tượng trong mộng rất nhanh hóa thành bọt biển.

Kiều Mộc từ trong mơ tỉnh dậy, thống khổ hai chân đạp đạp cái chăn, ôm lấy chăn, một cái đầu ổ gà ngồi dậy, oán giận nói: "Mẹ! Mẹ gọi con dậy thì hãy dùng giọng nói dịu dàng chút được không, mẹ biết con mới nằm mơ thấy gì không! Con mơ thấy có người cho con năm trăm ngàn mỗi tháng để bao nuôi con đó! Năm trăm ngàn đó mẹ!"

"Bao nuôi, bao nuôi, cả ngày con chỉ biết bao nuôi." Mẹ Kiều thở phì phò đi đến bên người con gái, đôi tay bà ấy chống nạnh dạy dỗ cô: "Con muốn phất nhanh giàu nhanh thì lo mà đi làm chăm chỉ cho mẹ, mỗi ngày tan tầm về không cẩn nằm ì ra, không cần ở nhà xem manga anime, chơi game này nọ, cứ chăm chỉ đọc sách, rồi thi một tấm bằng chứng chỉ kế toán, sớm ngày thăng chức!"

"Hứ, thăng chức cũng không giàu lên được, nhiều lắm thì lương tăng thêm mấy ngàn thôi." Kiều Mộc cá mặn từ nhỏ không có hứng thú mà lắc đầu, ôm cái chăn tiếp tục ảo tưởng nói: "Còn không bằng con dựa vào bản thân, hoặc con đi mua một tấm vé số, đến lúc đó con trúng được một trăm triệu, con sẽ mua cho mẹ một căn nhà thật lớn, có phòng để quần áo này nọ, con sẽ mua cho ba loại rượu tốt nhất."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Con á, mẹ sớm muộn gì cũng bị con làm tức chết, không thì bị người ta cười chết." Mẹ Kiều lắc đầu không còn gì để nói.

Bà ấy sao lại sinh ra một đứa con gái không có ý chí tiến thủ như vậy, người ta nói cô mỗi ngày chỉ biết ảo tưởng giàu sang, nhưng thật ra cô không có gì cả, tiền lương hai ngàn cũng có thể sống đủ, ăn bánh bao ăn mì cũng được, cô càng không quan tâm đến quần áo có thương hiệu hay không, rất dễ nuôi.

Chỉ là cô không ý chí tiến thủ, chỉ thích nằm ở nhà.

Mẹ Kiều đối với con gái đã không còn lời nào để nói, bà ấy hiện tại chỉ mong con gái bà mỗi ngày đều khỏe mạnh hoạt bát vui vẻ là tốt rồi, sau đó nhanh chóng tìm bạn trai kết hôn!

Nghĩ đến đây, mẹ Kiều nhìn con gái đã rời giường thay quần áo, tò mò hỏi: "Mộc Mộc à, con đã đi làm ở công ty một năm nay, không phải con nói công ty rất lớn sao, cả một tòa nhà cao tầng office building đều là của công ty đó, vậy sao con không tìm được một người bạn trai nào! Không đúng, hay là do con không tìm?"

"Mẹ, mẹ cho rằng tìm bạn trai giống như ăn cơm sao? Nào có dễ tìm như vậy." Kiều Mộc ngáp một cái vừa mặc lên người chiếc áo hoodie, đối với lời nói của mẹ cô, cô nghe tai này ra tai kia, hoàn toàn không quan tâm.

Cô và mẹ cô đã solo đến nay là hai mươi ba năm, không phải cô không có người theo đuổi, nói đúng hơn, cô lớn lên đúng là rất không tệ, lúc cô còn đọc sách trên ghế nhà trường thì đã có nhiều người theo đuổi cô, hiện tại trong công ty cũng có vài người theo đuổi, nhưng là cô đều không có hứng thú.

Đoán rằng do cô đã chứng kiến nhiều, nên cô luôn ảo tưởng sẽ có một vị tổng tài theo đuổi cô, nhất là loại đàn ông vô tâm vô tình, chỉ biết vung tiền.

Woa! Nghĩ là đã thấy sướng rồi.

Kiều Mộc lại tiếp tục ảo tưởng, khóe miệng nhếch lên cười ngu ngốc đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, hôm nay cô hơi trễ, nên cô không ăn sáng ở nhà, vội vàng cầm lấy hai quả trứng gà trên bàn rồi đi ra cửa thay giày.

Mẹ Kiều lo lắng dặn dò cô: "Con có cầm theo thuốc chống pheromones chưa? Gần đây con sắp đến kỳ rung động , con nhớ phải chú ý đấy."

"Mẹ yên tâm đi, con luôn mang theo mà." Kiều Mộc vỗ vỗ túi xách của bản thân, rồi nháy mắt nghịch ngợm với mẹ Kiều: "Mẹ, con đi đây, tạm biệt."

Một đường đi tháng máy xuống đến lầu một, cô vừa ăn trứng gà vừa ngồi ở tàu điện ngầm.

Tới công ty, cô vội vàng chạy qua cửa D, thời gian có hơi gấp gáp, cô giống như gió chạy vọt vào công ty, sau khi vào thì cà thẻ, rồi trùng hợp nhìn thấy có một cửa thang máy nào mở ra, vì tình thế cấp bách, cô không chú ý đó là thang máy chuyên dùng cho ông chủ, cô hét lớn một tiếng: "Từ từ! Chờ tôi một chút!"

Vừa hô lớn xong, cô chạy vọt vào.

Bên trong có hai người đàn ông cao lớn đứng ở chính giữa, bị hành động của cô làm cho kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng lui qua bên cạnh một bước.

"Xin lỗi, xin lỗi, đã dọa mọi người rồi, ngại quá." Cô còn chưa phát hiện vấn đề, ngẩng đầu nhìn đến người đàn ông, cô cười hề hề nói.

Giây tiếp theo, tươi cười trên mặt cô cứng lại, hai chân bắt đầu run run: "Vương…Trợ lý Vương?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!