Kiều Mộc nghe được câu nói của Cố Hàn Thanh bèn khép lại hai chân theo bản năng, đồng thấy kéo chăn đắp lên người, mặt đỏ bừng, thầm mắng chửi: "Anh lưu manh!"
Cố Hàn Thanh mỉm cười, bàn tay to lớn xoa đầu cô gái: "Có bảo em thay ở đây đâu, nghĩ gì thế hả. Vào phòng thay đồ thay váy đi, để tôi xem đầu gối của em."
Kiều Mộc nghẹn lại, cô cảm thấy bản thân bị Cố Hàn Thanh trêu chọc rồi. Bèn nói: "Ban nãy anh có nói thế đâu, rõ ràng là không có ý gì tốt cả."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nếu không có ý tốt thì giờ tôi nên thay giúp em rồi." Cố Hàn Thanh nhướng mày, từ từ khom lưng xuống, hai bàn tay chống ở hai bên của Kiều Mộc, đầu mũi cách cô rất gần: "Hay là, em muốn như vậy?"
Cơ thể Kiều Mộc cứng ngắc ngả ra phía sau, hơi thở nóng bỏng như có như không của người đàn ông lướt qua mặt cô, trái tim cô không tự chủ được mà đập mạnh.
Cô liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Hàn Thanh gần ngay trước mắt, lòng cô run lên nhanh chóng đẩy vai anh, luồn qua cánh tay anh thoát ra ngoài: "Tôi đi thay, anh đợi chút."
Cố Hàn Thanh nhìn bóng lưng hoảng loạn tháo chạy của cô, mắt hơi đóng lại, nở nụ cười sâu xa.
Kiều Mộc đi nhanh vào phòng thay đồ, dựa người vào cửa dùng sức hít thở sâu, bàn tay nhỏ đang vỗ về trái tim đập liên hồi của mình.
Cô cảm thấy Cố Hàn Thanh trở nên xấu xa rồi, là kiểu rất khó để hình dung. Anh càng ngày càng biết trêu chọc cô, quả nhiên đàn ông đều giống nhau cả.
Kiều Mộc hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoan đi thay váy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lề mà lề mề bước ra, lúc này Cố Hàn Thanh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí. Khi nghe được tiếng cửa mở, người đàn ông gấp tạp chí lại, đứng dậy đi tới.
Kiều Mộc sợ anh lại ôm mình, bèn lấy tay ngăn lại: "Anh đừng có ôm nữa, tôi tự đi được, vết thương ngoài da mà thôi anh việc gì phải làm đến mức thế chứ."
Vừa dứt lời, cô lại bị anh ôm lên.
Kiều Mộc: "…"
Xem lời cô nói như không khí phải không?
Nhưng trong lòng có một chút ngọt ngào tràn ra khiến cô không kiềm được mà cong khoé môi.
Cố Hàn Thanh ôm Kiều Mộc đặt xuống ghế sô pha, anh ngồi bên cạnh chân cô, nhẹ nhàng vén chân váy lên trên đầu gối. Miếng băng cá nhân ở chỗ vết thương đã hơi bong ra, anh nói: "Hay là xé ra nhé, tôi dán miếng mới cho em."
Kiều Mộc không có ý kiến: "Được, để tôi tự xé."
Cô đưa tay muốn xé nhưng Cố Hàn Thanh đã tự mình giữ lấy một góc của băng cá nhân, cẩn thận xé ra cho cô.
Vết thương bên dưới có một số chỗ đã kết vảy, nhưng ở chính giữa vẫn còn màu hồng nhạt, Cố Hàn Thanh chau mày: "Chẳng phải em nói không nghiêm trọng sao?"
"Thì không nghiêm trọng mà, ngày mai nhất định có thể đóng vảy hết rồi." Kiều Mộc nói thầm trong lòng, kiếp trước cô còn bị nước nóng làm phỏng bắp chân, để lại một vết sẹo lớn nhưng khi đó cô không hề rơi giọt nước mắt nào.
Bởi vì nước mắt của đứa trẻ mồ côi không đáng tiền, mẹ viện trưởng và mấy thầy cô cũng không cách nào tận tâm chăm sóc nội tâm của mỗi đứa trẻ được. Bọn họ chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, khóc và làm nũng đối với bọn họ mà nói là thứ quá xa xỉ.
"Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, để lại sẹo sẽ không đẹp." Cố Hàn Thanh lấy cồn i-ốt và băng cá nhân ở trong hộp y tế dưới bàn ra.
Kiều Mộc nói đùa: "Sao, tôi mà để lại sẹo thì tổng giám đốc Cố sẽ ghét bỏ tôi à?"
Cố Hàn Thanh nhăn mày, nghiêng mắt nhìn cô: "Sao tôi lại ghét bỏ em được chứ. Tôi tưởng rằng con gái các cô rất chú trọng việc chăm sóc da dẻ mà thôi, đặc biệt là chỗ đầu gối dễ bị lộ ra này."
Lời vừa dứt, anh nghiêm túc nhìn Kiều Mộc: "Sao em lại gọi tôi là tổng giám đốc Cố rồi?"
"Phụt—" Kiều Mộc bật cười, cô cảm thấy Cố Hàn Thanh mỗi lần nói về chuyện xưng hô thật là đáng yêu. Cô không kiềm được mà ôm lấy khuôn mặt anh nhéo một cái: "Biết rồi, Hàn Thanh."
Động tác thân mật theo bản năng này khiến hai ngươi đều trở nên ngây ngốc. Kiều Mộc gượng gạo nhìn con ngươi sâu thăm thẳm của người đàn ông, chầm rãi bỏ tay ra: "À… tôi… tay tôi bị tật… ha ha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!