Kiều Mộc bị sặc bởi nước miếng chính mình, cô ôm cổ lại, nằm sấp ở trên giường ho han vài cái, cuối cùng cũng ho xong, mặt cô cũng trở nên đỏ bừng, cô cầm điện thoại lên lần nữa, nhìn câu cuối cùng Cố Hàn Thanh gửi cho mình, con ngươi hơi trừng lớn.
Bảo cô gọi Hàn Thanh?
Này cũng quá buồn nôn rồi đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng chỉ là diễn kịch khi ở trước mặt trưởng bối gọi anh là Hàn Thanh mà thôi, nhưng đó chỉ là diễn kịch, nên cô không có gánh nặng tâm lý gì cả. Nếu như nói hai người ở riêng cũng gọi như thế, vậy... vậy...
Nghĩ đến một loạt chuyển khoản vừa rồi của ông chủ, cô cảm thấy thật ra gọi vậy cũng được. Vả lại, bây giờ cũng cách màn hình cơ mà.
Thế nên, Kiều Mộc mím môi cười, lập tức ngoan ngoãn gọi: [Ừm, Hàn Thanh.]
Vừa gửi xong, thông báo cuộc gọi video đến.
Đầu ngón tay Kiều Mộc khẽ run, điện thoại bộp rơi xuống ga trải giường.
Ông chủ thật sự gọi video đến!
Anh chắc chắn là muốn mình mặt đối mặt gọi anh Hàn Thanh,
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phải làm sao, phải làm sao bây giờ?
Kiều Mộc bối rối lúc lâu, suy nghĩ kỹ lại, chẳng có gì phải né tránh, cô nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó mở ra, dứt khoát bấm nút nhận cuộc gọi. Trong màn hình ngay lập tức hiện ra khuôn mặt anh tuấn tinh xảo của Cố Hàn Thanh, cô cong mày cười: "Ông chủ, sao lại muốn gọi video cho tôi thế?"
"Hả? Em gọi tôi là gì cơ?" Cố Hàn Thanh như cười như không nhìn cô gái đã tẩy trang sạch sẽ.
Kiều Mộc sờ mũi, ánh mắt hơi lấp lánh nhìn anh, một lúc lâu sau cô mới nhỏ giọng gọi: "Hàn Thanh."
"Nghe không rõ, lớn tiếng hơn đi." Ngón tay thon dài của Cố Hàn Thanh chống thái dương, đuôi mắt chứa ý cười.
Kiều Mộc phồng má, cảm thấy anh đang chê cười mình, nhưng cũng không xấu hổ mà lớn tiếng gọi: "Hàn Thanh! Hàn Thanh! Hàn Thanh! Được chưa?"
Một lần gọi liên tiếp ba tiếng Hàn Thanh.
Cố Hàn Thanh mỉm cười, nghe được rất vui vẻ: "Ồ, được rồi, sau này chúng ta cứ xưng hô như vậy đi."
Lời vừa dứt, giọng nói trầm thấp của anh chầm chậm nhả chữ: "Mộc Mộc."
Hai chữ anh nói ra dường như có chút cảm giác lưu luyến, cả người Kiều Mộc giống như có dòng điện xoẹt qua, nháy mắt tê dần, cô đỏ mặt: "Biết rồi, sao anh vẫn chưa ngủ? Đã muộn như này rồi."
Cố Hàn Thanh thường đi ngủ trước mười một giờ, không giống như cô, chưa đến mười hai giờ vẫn chưa buồn ngủ.
"Sắp rồi, muốn đợi em quay xong chương trình để nói chuyện với em, em muốn ngủ rồi sao?" Con ngươi đen láy của Cố Hàn Thanh chăm chú nhìn cô.
Kiều Mộc dựa vào tủ đầu giường, lắc lắc đầu: "Không nhanh thế đâu, có thể nói chuyện với anh, anh muốn nói gì nào?"
"Tôi cũng không biết nữa, chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với em mà thôi." Cố Hàn Thanh thành thật trả lời.
Kiều Mộc phì cười: "Anh nói như này giống như trẻ con vậy, đã không rời khỏi được tôi đến như thế sao? Sáng hôm nay chúng ta mới gặp nhau còn gì."
"Thế nhưng tôi đã nhớ em rồi." Cố Hàn Thanh thẳng thắn trả lời.
Kiều Mộc lần nữa bị sặc, cô che miệng, vành tai đỏ ửng nhìn người đàn ông trong màn hình. Nhưng niềm vui đang nhảy nhót trong lòng lại không có cách nào có thể xem nhẹ được, cô thật sự... dường như... cũng có một chút nhớ anh.
"Được rồi được rồi, ngày mai tôi quay về rồi." Kiều Mộc dỗ anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!