Kiều Mộc bị Cố Hàn Thanh kéo từ dưới đất ngồi lên đùi anh, đầu óc nổ oành một tiếng, hơi thở nam tính quen thuộc nồng nặc vây lấy cô.
Cô ngơ ngác tựa vào vai anh, cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay to lớn của anh áp vào sau lưng mình. Thật nóng, phải nói là nóng hổi, cái nóng như thấm nhuần vào máu, lan tràn tận tim cô.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim Kiều Mộc loạn nhịp.
Hơi thở Cố Hàn Thanh cũng hỗn loạn, tâm trạng hơi kích động. Anh thật sự không ngờ Kiều Mộc sẽ mua quà tặng mình, hơn nữa không phải tiện tay mua mà là muốn mua vì anh. Cứ như mọi cố gắng của mình đã được đền đáp khiến anh cảm thấy cô đang đáp lại tình cảm của anh.
"Mộc Mộc..." Cố Hàn Thanh nỉ non hai chữ đầy thân mật.
Đây là lần đầu anh gọi Kiều Mộc là Mộc Mộc.
Cơ thể Kiều Mộc càng cứng đờ hơn, màu đỏ lan ra từ gương mặt đến lỗ tai và cổ cô. Người đàn ông ghé sát vào tai trái làm cô tê dại, cô cắn chặt môi cố giữ tỉnh táo, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ vai anh: "Được rồi, được rồi. Không phải chỉ là tặng anh một món quà thôi à, anh cứ làm như tôi đã làm ra điều gì tuyệt vời lắm ấy."
Kiều Mộc đẩy anh ra, đôi mắt nhìn người đàn ông đong đầy dịu dàng, giở giọng quở trách nhưng nghe đầy yêu kiều.
Đôi mắt Cố Hàn Thanh ngập tràn ý cười, ngón tay thon dài dịu dàng xoa gương mặt nhỏ của cô: "Với tôi thì nó rất rất tuyệt vời ấy chứ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt Kiều Mộc lóe lên, không dám nhìn thẳng vào anh. Hai tay đang đặt trước ngực anh cũng dời đi: "À thì, tôi đi tắm đã."
Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, nhưng đang tắm giữa chừng thì chợt nhớ ra mình quên lấy đồ ngủ. Tuy là có áo choàng tắm nhưng thường là cho Cố Hàn Thanh mặc mà thôi. Nếu cô mặc áo choàng tắm đi ra thì khác gì mặc áo sơ mi, áo thun của anh, cũng mang ý nghĩa quyến rũ thôi mà!
Không được, không được, không nên mặc.
Kiều Mộc lắc đầu thật mạnh, sau đó bước chân trần đến gần cửa phòng tắm, cất giọng hỏi Cố Hàn Thanh: "Ông chủ? Ông chủ?"
Không có tiếng đáp lại. Cô cất cao giọng hơn, gọi thẳng tên đầy đủ của anh: "Cố Hàn Thanh? Cố Hàn Thanh, anh đâu rồi?"
Bỗng có tiếng bước chân vang lên khiến tim Kiều Mộc rộn rạo.
Giây sau, ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Sao vậy? Em bị ngã hả?"
"Không, không có." Kiều Mộc vội giải thích: "À thì… tôi quên mang đồ ngủ rồi, anh có thể lấy giùm tôi không, tôi để ở trong ngăn tủ thứ hai, anh biết mà phải không?
"Ha…" Giọng cười khàn khàn của Cố Hàn Thanh vang lên: "Lần sau xem em còn chạy nhanh thế nữa không."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Mộc đỏ như máu, ông chủ thật đáng ghét, càng ngày càng biết trêu chọc cô rồi.
Tiếng bước chân ở bên ngoài rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay lại. Người đàn ông gõ cửa phòng: "Mở ra đi, tôi đưa cho em."
Kiều Mộc xấu hổ "ồ" một tiếng, tránh ra sau cửa, từ từ mở ra một khe hở, rồi giơ cổ tay thon thả trắng trẻo của mình ra nhận lấy quần áo.
Cồ Hàn Thanh nhìn thấy nơi đó còn vương những giọt nước, ánh mắt bỗng tối đi vài phần, yếu hầu cuộn lên, đôi mắt trầm xuống, đưa quần áo lên tay cô rồi lập tức quay người rời đi. Anh bước đến quầy bar rót cho mình một ly rượu vang, uống cạn.
Mà cảm xúc của Kiều Mộc ở trong phòng tắm cũng chẳng khác anh là mấy, bởi vì bên trong quần áo còn có cả nội y của cô! Không ngờ Cố Hàn Thanh còn lấy cho cô cả những thứ này, a a a, xấu hổ quá đi mất!
Kiều Mộc nằm vào trong bồn tắm, rất lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại được.
Vì thế cô đã tắm rất lâu, nếu không phải tắm tiếp sẽ bị khí nóng trong phòng tắm làm choáng váng, có lẽ cô vẫn chưa muốn ra nữa.
Bên ngoài, người đàn ông đã không còn ở trong phòng nữa, Kiều Mộc khó hiểu đi một vòng, cuối cùng phát hiện Cố Hàn Thanh đang ở sau vườn hút thuốc.
Đèn đường lấp lánh kéo dài xuống tận chân núi, anh ngồi trên chiếc ghế đẩu, vắt chéo chân nhìn về xa xăm, ung dung hút thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!