Chương 4: (Vô Đề)

Ngày đầu tiên bước vào cuộc sống giàu có Kiều Mộc không đi ra ngoài mà bơi ở hồ bơi trong nhà một lúc, rồi lại đến rạp chiếu phim gia đình ở lầu hai xem bộ phim, đợi ăn xong bữa tối thịnh soạn lại đi tập thể dục.

Buổi tối cô ngâm mình trong bồn tắm rộng bằng ba người, thưởng thức rượu vang, ngắm nhìn cảnh đêm nhộn nhịp, rực rỡ sắc màu.

Điều sướng nhất là mới kết hôn ngày đầu tiên nhưng quản gia nói cô biết hôm nay Cố Hàn Thanh có việc bận, không về nhà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ha ha ha, còn gì sướng hơn điều này nữa?

Kiều Mộc nằm trên giường, mở tivi, xem trong vui sướng. Xem mệt rồi, cô ngáp một cái rồi tắt đi, cuộn mình vào tấm chăn thoải mái, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Cố Hàn Thanh vừa tăng ca xong nên trông anh có chút mệt mỏi, anh đến quán bar thường xuyên tụ tập với bạn bè, nơi đó không phải mở nhạc nhảy sập sình, mà là một quán bar âm nhạc mà thôi.

Tiếng dương cầm du dương khiến lòng người nhẹ nhõm sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cố Hàn Thanh uống một ngụm hết ly rượu, ngả người ra sau ghế, một tay gác trên quầy bar, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Thẩm Ngọc mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, để mở bốn cúc áo làm lộ ra xương quai xanh gợi cảm và lồng ngực rắn chắc. Anh ta liếc mắt đưa tình với cô gái đối diện, khi quay lại thì phát hiện cảm xúc của bạn thân không bình thường, thắc mắc hỏi: "Sao thế? Sao tôi cảm thấy tâm trạng của cậu không được tốt lắm, công ty gặp phải chuyện khó khăn à?"

Cố Hàn Thành đã tự rót đầy rượu vào ly, không trả lời, mà tiếp tục uống hết.

Thẩm Ngọc khẳng định và chắc chắn bạn mình đã gặp chuyện gì đó. Khi thấy Cố Hàn Thanh sắp uống ly thứ ba, anh ta lấy tay ngăn lại, nghiêm túc hỏi: "Sao vậy Hàn Thanh? Xảy ra chuyện gì rồi hả? Khuôn mặt lạnh lùng này của cậu tôi chỉ thấy vào lúc cậu gặp khó khăn trên thương trường, tâm trạng sa sút khi mới tiếp quản công ty. Ngoài ra chẳng thấy khi nào cậu tâm trạng không tốt cả. Cho nên hôm nay cậu bị sao vậy?

Nào, nói anh em nghe đi, tôi không thể an ủi cậu bằng cơ thể, nhưng miệng thì vẫn được đó."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lời nói tục tĩu khiến Cố Hàn Thành ghét bỏ mà nhíu mày.

Anh hất tay bạn mình ra, rót tiếp ly thứ ba rồi uống cạn. Cuối cùng mới chịu nói ra nguyên nhân: "Tôi kết hôn rồi."

Thẩm Ngọc đang uống rượu, nghe anh nói vậy thì phun hết ra.

"Khụ khụ khụ…" Anh ta bị sặc, ôm lấy cổ, khuôn mặt đỏ bừng.

Khó khăn lắm mới bớt ho lại, anh ta nắm lấy cạnh bàn, khó tin hỏi: "Cậu nói gì cơ? Kết hôn á? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Là phải đến cục dân chính kết hôn đấy ư?"

Đôi mắt đen của Cố Hàn Thanh liếc qua, cảm xúc vẫn nhàn nhạt như cũ. Từ nhỏ anh đã như vậy, vui buồn không để lộ ra ngoài. Ngay cả người mẹ nuôi anh trưởng thành cũng nhiều khi không biết anh đang nghĩ gì: "Ừ."

"Ôi trời, mẹ kiếp! Cha mẹ ơi!" Thẩm Ngọc hốt hoảng, anh ta túm lấy tóc mình, da gà nổi hết cả lên: "Cậu điên rồi à? Sao kết hôn đột ngột như vậy? Với ai vậy? Con gái nhà nào?"

Ngón tay thon dài của Cố Hàn thanh gõ chiếc ly thủy tinh: "Cậu không quen, không phải người trong giới chúng ta. Là người được bà nội tôi đính ước từ nhỏ."

Phụt—

Thẩm Ngọc không kiềm được nữa mà bật cười ra tiếng.

Cố Hàn Thanh sắc lạnh nhìn sang, Thẩm Ngọc mím chặt môi, hai tay giơ lên: "Ok ok, tôi không cười nữa. Nhưng cậu mau nói tôi nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì thế, đính ước từ nhỏ cái gì? Bảy tuổi tôi đã biết cậu rồi, sao tôi không biết cậu có hôn ước từ nhỏ thế?"

Cố Hàn Thanh chậm rãi rót rượu cho mình, giải thích ngắn gọn cho Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc cảm thấy bản thân như đang nghe tiểu thuyết: "Ôi trời, giống phim truyền hình quá rồi đó? Nhà cậu và bên nữ mất liên lạc nhiều năm, không ngờ ông nội cậu lại gặp được? Cẩu huyết quá đi. Có điều miếng ngọc bội Long Phượng Trình Tường kia tôi đã từng thấy trong phòng cậu, trước đây còn tưởng là bùa bình an mà nhà cậu xin cho. Hóa ra đó là tín vật định tình của cậu à?"

"Lúc nhỏ tôi đã biết đó là tín vật định tình, nhưng khi đấy mẹ tôi nói bằng giọng điệu đùa cợt, vả lại cũng đã mất liên lạc với đối phương nên tôi không coi là thật." Cố Hàn Thanh và Thẩm Ngọc đều cảm thấy mọi thứ hệt như trong phim vậy. Hai mươi năm qua đi, không ngờ bên nữ lại xuất hiện đột ngột như vậy.

Mà đúng lúc để ông nội anh lấy cớ này để giục anh kết hôn, nói nếu anh không chịu kết hôn thì bà nội dưới suối vàng sẽ không được yên lòng, là anh không xứng với sự nuông chiều trước đây của bà nội, thậm chí còn lấy sức khỏe của bản thân ra đùa, dùng cách treo cổ để ép anh.

Mấy hôm đó anh thực sự đã bị ông nội ép đến không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý.

"Vậy hiện giờ cậu định thế nào? Nếu cậu đã đăng ký kết hôn với người ta, tại sao tối nay lại còn hẹn tôi ra đây uống rượu?" Thẩm Ngọc lắc lư rượu vang trong ly, nhướng mày trêu chọc: "Cậu để người ta chăn đơn gối chiếc à? Ác độc thật đấy, cười người ta mà hôn lễ cũng không tổ chức, ngay cả đêm động phòng cậu cũng không về?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!