Chương 39: (Vô Đề)

Cũng không biết hai người đối diện có tin hay không, Mạnh Hàm chỉ chỗ ngồi phía đối diện: "Thầy Đông, cậu ngồi xuống đi, giới thiệu với cậu một chút, đây là bà chủ của văn hóa Kim Sư chúng tôi, Kiều Mộc."

"Tôi biết tôi biết, tôi đã xem chương trình [Nhật ký quan sát bạn thân], tổng giám đốc Kiều rất nổi tiếng ở trong đó." Đồng Phi cẩn thận ngồi xuống, mỉm cười trả lời.

Biết Mạnh Hàm liên lạc với mình là muốn để cậu ấy diễn vai nam chính, cậu ấy bèn đi tìm hiểu công ty này. Vốn cho rằng là lừa đảo thế nhưng không ngờ bối cảnh rất không đơn giản, đặc biệt là tổng giám đốc Kiều tham gia chương trình giải trí, thấy cô vung tay tiêu tiền mua quần áo, chắc hẳn khả năng kinh tế rất hùng hậu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ đáng tiếc... đoán chừng cậu ấy không diễn nổi vai nam chính phim công ty của bọn họ, cứ nghĩ đến là cậu ấy muốn nổi điên.

"Thầy Đồng..." Kiều Mộc lên tiếng muốn hỏi.

Đồng Phi ngay lập tức xua tay nói: "Tổng giám đốc Kiều đừng gọi như vậy, gọi tên tôi là được rồi ạ, tôi nào phải là thầy gì đó chứ."

Cậu ấy chỉ là một diễn viên chạy đóng vai phụ mà thôi.

Kiều Mộc mỉm cười, thấy cậu có chút câu nệ cũng không kiên trì nữa: "Được, tôi gọi cậu Đồng Phi nhé, con người tôi không thích nói lời khách sáo, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi muốn hỏi xem nguyên nhân cậu bị công ty chèn ép, hy vọng cậu có thể nói đúng sự thật cho chúng tôi biết."

Đồng Phi nhìn cô, lại nhìn Mạnh Hàm, Mạnh Hàm nói: "Cậu Đồng, cậu cứ nói đi, tổng giám đốc Kiều của chúng tôi chỉ khi biết được tình hình thật sự của cậu mới có thể giúp đỡ được cậu. Đương nhiên, những lời cậu nói, chúng tôi cũng sẽ đi điều tra, thế nên hi vọng cậu không có lừa gạt chúng tôi."

Hai tay Đồng Phi đang cầm ly cà phê đặt trên bàn gọi cho cậu ấy trước, vẻ mặt có hơi cô đơn phiền muộn, cậu ấy im lặng rất lâu mới chậm rãi nói về câu chuyện của bản thân mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Năm nay Đồng Phi mới hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn Kiều Mộc một tuổi, cũng mới tốt nghiệp được một năm, nói đến những bạn học khác cùng lớp biểu diễn thì cậu ấy là người may mắn hơn, hai mươi tuổi đã có công ty đến ký kết, chính là Giải trí Phong Hải bây giờ, đã diễn vai phụ quan trọng Linh Chiêu trong [Kiếm khách].

Năm đó, bộ phim này tạo được tiếng vang lớn, cậu ấy cũng nhờ bộ phim này mà nổi lên, bởi vì kỹ năng diễn xuất và nhan sắc nổi bật nên độ nổi tiếng cao hơn cả nam hai.

Theo lý mà nói, tương lai của cậu ấy sẽ là một đường thăng tiến, công ty nên nhìn thấy tiềm lực của cậu ấy mà tăng cường bồi dưỡng mới đúng.

Kết quả, cậu ấy lại vì nguyên nhân này mà bị công ty chèn ép.

Nam hai kia cũng là nghệ sĩ của công ty bọn họ, còn là cháu ngoại ruột của người quản lý kim bài trong công ty. Khi đó đối phương đã chuẩn bị xong một loạt doanh thu, muốn nhân bộ phim này mà nổi tiếng, nâng cháu ngoại của mình lên.

Thế nhưng không ngờ, nửa đường xuất hiện ra một Trình Giảo Kim là cậu, coi như diệt đi con đường nổi tiếng của người ta, người quản lý kim bài hận cậu đến nghiến răng nghiến lời, sau đó dựa vào quyền lực và địa vị của mình trong công ty không cho phép cậu nhận vai diễn tốt với những vai diễn phụ quan trọng nữa.

Tiếp đó tài nguyên không đi lên, cậu cứ thể chầm chậm mất đi sự nổi tiếng, bình luận trên weibo đã từng có thể vượt quá mười ngàn, còn bây giờ cũng chỉ còn lác đác vài dòng, chỉ có mấy fan cũ ở bên và cổ vũ cho cậu.

Kỳ thật cậu chưa từng chấp nhận số phận, cậu vẫn dùng cách thức của riêng mình đi đến các đoàn làm phim đóng vai phụ, cũng cố gắng để tạo mối quan hệ tốt với phó đạo diễn, hy vọng một ngày nào đó có đạo diễn nào nhìn trúng, gọi hẳn tên cậu để diễn vai.

Cứ như vậy, phỏng chừng công ty sẽ cho cậu một đường lui, dù sao thì bản chất của nhà tư bản vẫn là lợi ích mà.

Thế nhưng cậu đã quá xem thường thế lực của người quản lý kim bài. Năm ngoái có một đạo diễn nhìn trúng, muốn để cậu diễn vai nam hai, cũng tìm đến giám đốc công ty bọn họ, cuối cùng cũng không biết người quản lý kia đã dùng thủ đoạn gì, vốn dĩ ban đầu giám đốc đã có chút dao động cuối cùng lại không đồng ý.

Rốt cuộc cậu cũng hiểu rõ, ngoài trừ chờ đợi bốn năm sau hợp đồng đến hạn kết thúc ra, thì căn bản không có hy vọng gì nữa. Khi đó cậu thật sự thiếu chút nữa không gắng gượng được, cam chịu một khoảng thời gian. Cũng mắn, cậu vẫn kiên cường gắng gượng được.

Cuộc đời biểu diễn nghệ thuật của nam diễn viên bọn họ rất dài, có một số nam diễn viên ba mươi mấy tuổi, bốn mươi mấy tuổi vẫn có thể trở mình được. Mà bốn năm sau, cậu mới hai mươi bảy tuổi, đang độ tuổi trẻ trung. Trong mấy năm này, thứ cậu có thể làm chính là kiên trì đóng phim, không ngừng trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình.

Vì thế hiện giờ cậu vẫn chạy đến các đoàn làm phim đóng vai phụ như cũ, bình thường khi rảnh rỗi phần lớn là luyện đọc, học tập cách diễn của các lớp tiền bối.

Nghe xong câu chuyện của Đồng Phi, Mạnh Hàm vừa tức giận vừa đau lòng: "Người quản lý kia cũng ác độc quá rồi? Chỉ vì độ nổi tiếng của cậu cao hơn cháu ngoại của ông ta mà đã chèn ép cậu như này? Không phải là người mà! Còn có ông chủ công ty các cậu chẳng lẽ bị ông ta nắm điểm sơ hở trong tay ư, làm sao lại nghe lời ông ta như thế, chuyện kiếm tiền cũng không thèm làm."

Đồng Phi cười khổ, lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết có phải là do có điểm yếu hay không, dù sao thì ông ta ở công ty chúng tôi rất có địa vị và quyền lực, tôi dây vào không nổi. Đương nhiên, cũng có khả năng do giá trị của bản thân tôi cũng không đáng giá đến mức để đạo diễn đoàn làm phim kia kiên trì chọn tôi, thế nên cuối cùng ông chủ cũng không đồng ý."

Kiều Mộc gõ ngón tay lên mặt bàn: "Vậy xem ra, đoàn phim chúng tôi muốn mời cậu diễn, gần như phải hủy hợp đồng giúp cậu rồi."

Đồng Phi tự giễu: "Đúng vậy, vì thế tôi mới như này, nào có đoàn phim nào dám mời tôi? Nhưng mà vẫn cảm ơn sự khen ngợi của tổng giám đốc Kiều, có thể nhận được sự tán thưởng của cô chính là vinh hạnh của tôi, chỉ là tôi khiến cô thất vọng rồi, vô cùng xin lỗi."

Cậu đã cảm thấy bản thân hết hy vọng rồi, không thể vì người ta cần cậu mà thực sự giúp cậu hủy hợp đồng được? Điều này làm sao có thể chứ, nhà tư bản cũng không phải là nhà từ thiện, cậu cũng không phải kiểu idol từ Hàn Quốc trở về, có giá trị thương nghiệp cao. Cậu chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi, nào có ai sẽ đập tiền cho cậu cơ chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!