Chương 38: (Vô Đề)

Ông chủ đã thay đổi mất rồi, mặc dù vẫn mê chuyển tiền nhưng giờ đã học được cách gài bẫy với cô rồi.

Kiều Mộc hậm hực trừng mắt với Cố Hàn Thanh: "Anh gài bẫy tôi, ông chủ, anh cũng quá bỉ ổi rồi đó!"

Cố Hàn Thanh tỏ ra vô tội: "Vốn dĩ tôi chưa nói xong, là tự em không nghe tôi nói hết đã đồng ý đó chứ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Mộc: "..." Nhớ lại cái đã, hình như thực sự là như thế thật.

Cô ngại ngùng sờ mũi.

Cố Hàn Thanh buồn cười: "Sao nào, muốn nuốt lời sao?"

Kiều Mộc ngập ngừng, suy nghĩ một lát, cô hơi nâng cằm, tự tin nói: "Vì sao tôi phải nuốt lời chứ, chúng ta ai thắng còn chưa biết đâu, dù sao thì tôi cũng không có tổn thất gì."

Nếu thua cũng chỉ là hẹn hò với ông chủ thôi mà, cô cảm thấy cũng không có gì to tát, hẹn hò một ngày với một người đẹp trai như này hình như cũng không khó chấp nhận một chút nào nhỉ.

"OK, vậy chúng ta đi thôi." Anh nhặt một khối rubic khác lên, hiện ra sự vội vàng hiếm thấy.

Thế nhưng Kiều Mộc lại ném khối rubic lại, ôm bụng nói: "Ông chủ, anh cũng vội quá rồi đó, đừng quên mất tôi còn chưa ăn bữa tối đâu, tôi đói bụng rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Hàn Thanh nhíu mày, liếc nhìn bụng cô: "Tôi còn tưởng em đã ăn tối trên máy bay rồi."

Cô nhớ lại thời điểm đó, đúng lúc có bữa ăn trên máy bay vào buổi tối.

Kiều Mộc cây ngay không sợ chết đứng đáp: "Bữa tối là bữa tối, bữa khuya là bữa khuya."

Cố Hàn Thanh: "..."

Vợ có thể ăn như vậy mà vẫn không béo bụng, anh không biết nên ngưỡng mộ cô không nữa.

"Vậy đi ăn thôi, tôi đi cùng em." Anh xoa đầu cô.

Kiều Mộc cong mày cười: "Đi thôi, ông chủ, anh muốn ăn không?"

"Tôi không ăn."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy.

"Ông chủ, anh giữ mình trong sạch như thế sao? Anh không có khi nào đột nhiên rất muốn ăn gì ư?" Kiều Mộc tò mò hỏi.

Cố Hàn Thanh trả lời: "Đương nhiên có, thế nhưng rất ít cực kỳ ít, hơn nữa so với ăn bữa khuya thì tôi uống rượu sẽ nhiều hơn một chút."

"Vậy mà anh lại không có bụng bia." Kiều Mộc bước vào thang máy, thuận thế cúi đầu nhìn vào eo của Cố Hàn Thanh.

Anh đang mặc bộ đồ ngủ, ở giữa loáng thoáng hiện ra khoảng sâu hình chữ V, có thể nhìn thấy một ít đường nét cơ ngực, thế nhưng không nhìn thấy được cơ bụng khiến cho Kiều Mộc cảm thấy có chút tiếc nuối.

Sắc đẹp, đặc biệt là sắc đẹp của đàn ông, vẫn là thứ cô thích.

Cố Hàn Thanh cảm nhận được ánh mắt thẳng thắn của Kiều Mộc, con ngươi đen láy sâu thẳm nheo lại đầy nguy hiểm, giơ tay véo má cô: "Ở bên ngoài, không cho phép nhìn người đàn ông khác như thế này."

Kiều Mộc ngẩng đầu, nhìn vào trong con ngươi sâu thẳm của anh, khuôn mặt nhỏ hơi hơi phiếm hồng: "Tôi nhìn anh sẽ tính kế khiến tôi ra đi trắng tay sao?"

"Sao em cứ nghĩ tôi tính kế em thế nhỉ? Chúng ta là vợ chồng, chẳng phải nên thông cảm và bao dung cho nhau hay sao?"

"Đây không phải tôi sợ đầu óc anh dùng tốt hơn tôi sao, lỡ như tôi thực sự phạm sai rồi trở thành kẻ thù với anh thì sao?" Kiều Mộc suy nghĩ lung tung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!