[Chị gái thật khiến người ta cảm động, rõ ràng sợ hãi thế kia mà còn có thể dũng cảm như vậy.]
[Chị gái thật là người đẹp, tốt bụng. Xem còn ai nói chị ghen tỵ với Kiều Mộc nữa không. Rõ ràng chị vẫn luôn suy nghĩ cho cô ấy mà.]
Trần Tư Vận thấy Trình Tâm Nghiên cũng chịu ngồi nên cô ấy có chút lung lay. Hàn Duyệt nhìn ra được, lập tức khuyên nhủ: "Tư Vận, chúng ta cũng đi đi, bây giờ bốn người còn có bạn có bè, chứ lát nữa còn hai chúng ta sẽ càng sợ hơn đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tư Vận càng thêm lung lay, Hàn Duyệt kéo cô ấy dậy: "Đi mà, đi mà, tớ cũng sợ lắm, cậu tưởng tớ không sợ hả."
"Nhưng tớ sợ hơn cậu nữa."
"Tớ biết, nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác, kiểu gì cũng phải thực hiện thôi." Rõ ràng Hàn Duyệt và Trần Tư Vận càng giống bạn thân hơn, cùng kéo nhau lên ngồi phía sau Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên.
Nhân viên ở khu vui chơi đi qua kiểm tra dây an toàn cho bọn họ, sau đó trở về phòng điều khiển, nói qua micro: "Chuẩn bị xong hết chưa? Nếu chuẩn bị xong rồi thì giơ số hai với tôi, tôi nhấn nút khởi động."
Kiều Mộc là người đầu tiên giơ lên, Hàn Duyệt thứ hai, Trần Tư Vận thứ ba, Trình Tâm Nghiên vẫn chưa.
Kiều Mộc nhìn sang: "Tâm Nghiên, cô sao vậy? Hối hận rồi hả?"
"Tôi... tôi..." Trình Tâm Nghiên hối hận thật, nhưng bây giờ ngồi lên mới hối hận chẳng phải rất dễ bị ghét sao. Hơn nữa, cô ta vừa mới nói rất hùng hồn, bây giờ hối hận chẳng khác nào vả mặt mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi nhìn thấy còn một người chưa giơ tay, sao thế?" Nhân viên dịu dàng hỏi: "Vậy tôi chỉ đành đếm đến ba, đếm ngược xong, chúng ta sẽ xuất phát..... Hai..."
Khi thấy sắp đến số một, Trình Tâm Nghiên hét lớn: "Tôi không ngồi nữa, đợi đã, tôi không ngồi nữa! Tôi sợ!"
[Phì~ Tôi đoán ngay là kết quả này mà.]
[Trình Tâm Nghiên một ngày không làm màu thì không thoải mái à.]
[Đúng đó, ha ha ha, buồn cười chết mất. Ban nãy còn biểu diễn hiểu rõ đại cục trước mặt tổng giám đốc Kiều của tôi, kết quả bản thân căn bản là không làm được.]
[Ngay cả Trần Tư Vận cũng làm được rồi, mà một người nói năng hùng hồn như cô ta lại rút lại, đủ tệ đó.]
Nếu ban đầu Trình Tâm Nghiên không chịu ngồi, còn xem như giữ được hình tượng trước sau. Dù có người nói cô ta thì cũng không quá khó nghe. Bởi vì người sợ ngồi tàu lượn siêu tốc có rất nhiều, đều có thể hiểu được, mọi người sẽ không quá hà khắc với cô ta.
Nhưng cô ta ấy mà, đáng lẽ không nên xây dựng hình tượng làm cái gì, rồi lại tự vả mặt mình, khiến bản thân trở nên hơi giả tạo giống như đang biểu diễn kiểu đa nhân cách vậy.
Thế là bốn người ngồi bên trên lần lượt đi xuống. Trần Tư Vận thấy Trình Tâm Nghiên rút lui nên cô ấy cũng không muốn ngồi nữa.
Kiều Mộc gãi đầu, nhìn người của tổ chương trình: "Bây giờ phải làm sao? Không thể thả lỏng một chút, để một mình tôi ngồi sao?"
Người của tổ chương trình lắc đầu kiên quyết: "Không được, nhưng có một cách khác có thể ngồi tàu lượn siêu tốc thay."
"Cách gì?" Trần Tư Vận hỏi trước Kiều Mộc: "Sao mấy người không nói sớm, tôi còn tưởng bắt buộc phải ngồi nữa đó."
"Đúng đó, mấy người cũng xấu xa quá rồi." Kiều Mộc buồn cười.
Người của tổ chương trình cũng cười: "Không phải không nói trước với mấy người mà vì cách này khó hơn ngồi tàu lượn siêu tốc nhiều."
"Rốt cuộc khó đến mức nào, mấy người mau nói đi. Tôi không tin còn có việc khó hơn ngồi tàu lượn siêu tốc." Trần Tư Vận không tin, chủ yếu là vì cô ấy thật sự không muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, nó quá đáng sợ.
Dưới sự đốc thúc của mọi người, người của tổ chương trình lấy ra hai bài kiểm tra trong ngăn kéo dưới bàn. Đúng, bạn không nhìn nhầm đâu, là hai kiểm tra.
"Chỉ cần các cô làm bài thi này đủ điểm thì không cần ngồi tàu lượn nữa, đồng thời sẽ lấy được phần thưởng."
"Làm đủ điểm? Mấy người đang đùa hả?" Hàn Duyệt lấy bài thi ra xem, ống kính cũng quay vào gần để khán giả xem chung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!