Kiều Mộc dùng sức đẩy Cố Hàn Thanh ra, loạng choạng lùi lại hai bước, vẻ mặt đỏ bừng bịt chặt miệng, ánh mắt bởi vì xấu hổ mà long lanh ngập nước: "Cố Hàn Thanh, anh làm gì vậy hả! Anh điên rồi!"
Lần nữa gọi thẳng họ tên anh, có thể thấy được nội tâm Kiều Mộc đã gợn sóng dữ dội đến mức nào.
Cố Hàn Thanh bị đẩy lùi về sau một chút, anh đứng vững lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Kiều Mộc, không hề né tránh: "Không phải cô hỏi tôi thích ai sao? Tôi nói cho cô biết đáp án rồi đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc nghẹn lại, khí thế bỗng chốc yếu đi vài phần, cô căng thẳng liếm môi, lại nhớ đến đôi môi này vừa bị người đàn ông hôn qua, toàn thân chợt cứng ngắc, mặt càng thêm đỏ, vành tai và cổ cũng đỏ bừng: "Vậy anh cũng không thể dùng cách này để nói chứ, làm đột nhiệt lại như thế… như thế…"
"Tôi sợ nói rồi cô luôn nghi ngờ tôi, cho nên tôi cho cô uống một viên thuốc an tâm." Cố Hàn Thanh nghiêm chỉnh nói.
Kiều Mộc há hốc miệng, suýt chút đã bị đạo lý này của anh lừa gạt. Nhưng hôn cũng đã hôn rồi, cô còn làm gì được nữa, lại không phải người cổ đại, không đến nỗi bị hôn một cái đã đòi sống đòi chết.
Hơn nữa, cô đã biết trong lòng Cố Hàn Thanh không có bạch nguyệt quang, có khi bản thân còn là mối tình đầu của anh nữa nên cũng không quá bài xích. Nhưng cô vẫn cảm thấy quá xấu hổ, càu nhàu nói: "Ai muốn thuốc an tâm này của anh chứ."
Cô lấy tay lau trái lau phải, có chút giận dỗi bỏ tay xuống, lại cảm thấy chân hơi nhũn, cô ngồi xuống giường, hay tay chống ở hai bên ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Thanh: "Ông chủ, sao anh lại thích tôi?"
Cô cảm thấy bản thân đâu có dụ dỗ nam chính, hơn nữa cũng không thể hiện ra mặt đặc biệt ưu tú nào cả.
"Vậy sao cô lại không thích tôi?" Cố Hàn Thanh chỉnh lại tay áo, ánh mắt u ám nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc trả lời dứt khoát: "Anh bảo tôi đừng có tâm tư khác với mình mà. Anh thấy đó, tôi đã làm rất tốt còn gì! Còn anh, dọa tôi hết hồn."
Quả nhiên là vì lời cảnh cáo trước đây của mình.
Cuối cùng lòng Cố Hàn Thanh đã nhẹ nhõm hơn một chút, không phải nguyên nhân khác là được.
"Vậy được, từ giờ trở đi những lời cảnh cáo tôi nói trước đây đều xóa bỏ, chúng ta sống với nhau như những cặp vợ chồng bình thường."
"Vợ chồng bình thường cái gì? Thế nào là bình thường?" Kiều Mộc giật mình, lấy tay che chắn trước ngực. Không lẽ ông chủ muốn hóa thân thành người sói, muốn "ăn thịt" cô đấy chứ?
Tuy rằng anh rất đẹp trai, đi ngủ không biết ai sẽ thiệt thòi, nhưng cô vẫn rất bảo thủ về phương diện này đó!
Cố Hàn Thanh nhìn dáng vẻ phòng bị của Kiều Mộc, buồn cười nói: "Tưởng rằng tôi muốn sử dụng biện pháp mạnh với cô à? Tôi cầm thú đến thế sao?"
Kiều Mộc trả lời bằng ánh mắt: Lẽ nào không phải?
Cố Hàn Thanh: "…"
Anh im lặng giây lát, sải bước đến gần. Kiều Mộc lập tức đưa tay lên: "Dừng lại, ông chủ, anh không được qua đây, đứng ở đó nói đi."
Kiều Mộc rúc người đến tủ đầu giường, vẫn rất phòng bị anh.
Cố Hàn Thanh bất lực, nhăn mày: "Sợ tôi đến thế sao?"
"Cũng… cũng không có, chỉ là đầu óc tôi hiện giờ rất loạn, anh vẫn nên cách xa tôi nói thì hơn." Kiều Mộc nói sự thật, cũng không hẳn là sợ, cô chỉ là đầu óc rối bời mà thôi.
Cố Hàn Thanh thấy cô không giống như đang nói dối nên không tiến lại gần nữa. Hai người cách nhau hai ba mét để nói chuyện: "Vợ chồng bình thường trong ý của tôi là bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi em, cho đến khi nào em thích tôi. Cũng hy vọng em sẽ giữ vững tâm thái, đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện vợ chồng chúng ta sẽ ly hôn bất cứ lúc nào, hãy thử mở lòng với tôi."
Lời này Kiều Mộc nghe không giống như một người theo đuổi nên nói, mà giống ông chủ lớn thông báo với nhân viên của mình hơn.
Quá nghiêm chỉnh, lại thêm vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Cố Hàn Thanh, Kiều Mộc cũng không biết bản thân bị sao nữa, bật cười ra tiếng.
Cố Hàn Thanh nhăn chặt mày, hơi tổn thương: "Em có ý gì?"
Kiều Mộc liên tục xua tay: "Không có gì, không có gì. Ông chủ, anh nhất định đừng hiểu nhầm là tôi đang cười nhạo anh nha, tôi chỉ cảm thấy anh nghiêm túc quá, làm gì có ai theo đuổi người ta mà nghiêm túc như thế chứ? Không biết còn tưởng rằng anh muốn truy nã tôi cơ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!