Khi trở về nhà, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh ăn cơm tối trước, trước đó ở chỗ Trình Tâm Nghiên vẫn luôn bận rộn trang điểm chụp hình, tổ chương trình và bọn họ đều chưa ăn cơm, cho nên mới nói làm minh tinh khá là mệt, ba bữa đều không cố định.
Khi Kiều Mộc chuẩn bị ăn chén thứ ba thì Cố Hàn Thanh chau mày, ra tiếng căn ngăn: "Cô đói thế à?"
"Đúng thế, bình thường dù tôi có đợi anh thì cũng khoảng sáu giờ là ăn cơm rồi, có muộn hơn một chút chí ít tôi vẫn luôn ăn trái cây và snack lót bụng, cũng không cảm thấy đối. Nhưng hôm nay anh không biết đó thôi, gần đến giờ phát sóng mà tôi và Tâm Nghiên vẫn đang bận làm nhiệm vụ chụp ảnh kia, đến cả cơm cũng chưa ăn, đồ ăn vặt cũng thế. Bây giờ tôi đói chết mất." Giờ đã qua tám giờ, không đói mới là lạ đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc đưa chén cho người giúp việc: "Dì Tôn, làm phiền dì múc cho tôi một chén nữa nhé."
"Đừng múc thêm cho cô ấy nữa." Cố Hàn Thanh thờ ơ nói: "Ăn uống một lúc nhiều như vậy không tốt, đặc biệt là buổi tối, cô sẽ không tiêu hóa được."
"Không đâu, không đâu, dạ dày tôi lớn lắm." Kiều Mộc xua tay, không thèm để ý.
Cố Hàn Thanh nhăn mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Dù có đối thì cũng có thể đợi muộn một chút rồi ăn khuya, chứ không phải một hơi ăn đến no như bây giờ."
Anh xua tay: "Dì Tôn, mặc kệ cô ấy, dì đi làm việc đi."
Dì Tôn nhìn bọn họ, rốt cuộc vẫn nghe lời người đàn ông, lùi ra ngoài.
Kiều Mộc tức giận cắn răng, bỏ chén xuống, hai tay khoang trước ngực: "Anh Cố, làm gì có ai như anh vậy chứ, cơm cũng không để tôi ăn no nữa? Anh cũng keo kiệt quá rồi thì phải?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi nói rồi, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa." Cố Hàn Thanh ăn xong phần cơm cuối cùng trong chén, nho nhã lau miệng, vẫy tay bảo người giúp việc dọn đi.
Thực ra, Kiều Mộc biết anh nói đúng, nhưng cô vẫn muốn ăn thêm một chén nữa, thức ăn tối nay vô cùng ngon, thịt gà và thịt bò của đầu bếp nấu rất hợp khẩu vị của cô, khiến cô ăn được rất nhiều.
Nhác thấy người giúp việc đã dọn hết thức ăn xuống, Kiều Mộc suýt chút đã khóc rồi. Cô vội vàng chắp tay nói với vị diêm vương mặt lạnh đối diện: "Ồn chủ, anh Cố, cho tôi ăn thêm chút nữa đi, một chén cũng được, nửa chén cũng ok luôn!"
"…" Cố Hàn Thanh bất lực nhìn Kiều Mộc: "Cô đã ăn hai chén rồi."
"Tôi có thể ăn thêm nửa chén nữa, chỉ nửa chén thôi." Kiều Mộc không ngừng cầu xin anh: "Xin anh đó, ông chủ, anh đẹp trai, khôi ngô tuấn tú như vậy…"
"Được rồi, đừng nói nữa, chỉ nửa chén thôi đó." Cố Hàn Thanh được cô tâng bốc hết cả cơn giận, bảo người giúp việc tạm dừng việc dọn thức ăn, dì Tôn lại múc thêm nửa chén cơm nữa cho Kiều Mộc.
Cuối cùng Kiều Mộc đã hài lòng, bắt đầu ăn cơm.
Cố Hàn Thanh ngồi đối diện im lặng nhìn cô, sao lại có cô gái ăn khỏe như vậy, kiếp trước cô bị đói chết ư?
Nếu Kiều Mộc biết được suy nghĩ này của anh nhất định sẽ trả lời: "Cũng được xem là chết đói một nửa, khi đột tử chết quả thực cô chưa ăn tối, rất đói."
Cuối cùng đã được ăn thoải mái, Kiều Mộc ôm bụng đến sô pha ngồi xuống, vui vẻ ngả người ra sau, nheo mắt cảm khái: "Làm minh tinh cũng có lúc không dễ dàng nha, một ngày rất khó để cố định ba bữa cơm."
"Mới quay có một ngày mà mệt như thế rồi. Sao, muốn rút lui à?" Cố Hàn Thanh ngồi cách cô một chỗ, nghiêng đầu nhìn cô.
Kiều Mộc lười biếng dựa người vào sô pha, quay sang nhìn anh: "Không có, chương trình này tạm được, cũng chỉ mỗi việc ba bữa ăn không cố định mà thôi, nhưng không mệt đến thế."
"Cô chỉ mới quay đoạn phim tuyên truyền trước, cũng chưa cần phải đi thành phố khác quay nên đương nhiên không cảm thấy mệt rồi." Cố Hàn Thanh gõ chân, dịu dàng nói: "Nhưng nếu cô thật sự thấy mệt thì có thể rút lui bất cứ lúc nào, tiền bồi thường hợp đồng tôi sẽ trả giúp cô."
"Phụt—" Kiều Mộc cười, buột miệng nói: "Tôi điên rồi sao, đã đồng ý quay, thù lao cũng đã bàn bạc xong, kết quả tiền chưa kiếm được mà còn trả thêm tiền bồi thường hợp đồng? Tôi đâu phải ngốc, ông chủ cũng vậy, có nhiều tiền thế nào cũng không thể sử dụng như thế. Anh làm vậy, chi bằng cho tôi tiền."
"Hử~~?" Cố Hàn Thanh kéo dài chữ.
Kiều Mộc vội vàng giải thích: "Đùa thôi, đùa thôi, tôi không đến nỗi ham tiền như thế. Chỉ là buột miệng nói thế thôi, ông chủ, anh đừng xem là thật nhé."
Cố Hàn Thanh mới đưa cho hai tỷ, cô xài còn chưa hết đó. Có một phần đã được chuyển vào tài khoản của công ty, còn một số thì trong thẻ cá nhân của cô. Đó là tiền dưỡng già sau này của cô, sẽ không đụng vào.
"Muốn tôi chuyển tiền cho cô cũng được, chúng ta nói chuyện ở khách sạn tối hôm đó đi, nói đến khi nào tâm trạng tôi tốt lên thì tôi có thể chuyển tiền cho cô." Cố Hàn Thanh chỉnh lại cổ tay áo vest, đôi chân dài ung dung bắt chéo, bày ra bộ dạng chờ nghe cô nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!