"Chuyện đó, tôi về rồi, xong lại muốn đến đây dạo phố, tiện đường thuê phòng chỗ này, chứ không thì giờ này về nhà đã quá muộn rồi, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi." Kiều Mộc thuận miệng bịa chuyện.
Cố Hàn Thanh không quá tin, nhìn hai tay cô trống trơn, hỏi: "Hành lý của cô đâu?"
Ra ngoài chơi ba ngày, không có khả năng không có hành lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc nói: "Tôi cùng Anh Anh xài chung một cái vali, em ấy mang về rồi, hôm khác tôi sẽ đến lấy."
Sợ rằng Cố Hàn Thanh còn muốn truy vấn thêm, Kiều Mộc giành lấy quyền chủ động: "Còn anh đi đâu vậy ông chủ, sao lại vào khách sạn mà không về nhà?"
Cố Hàn Thanh nghi ngờ nhìn chằm chằm mắt Kiều Mộc, cảm thấy này cô gái này đang nói dối: "Ngày mai có việc, ở nơi này thuận tiện."
"Ồ ồ ồ, là vậy sao. Vậy bây giờ anh muốn làm gì?" Kiều Mộc lại hỏi.
Cố Hàn Thanh nói: "Vốn dĩ đang muốn đi bơi, nhưng mà lại gặp được cô, không đi nữa, đi thôi, cùng tôi vào phòng."
"Hả?" Kiều Mộc xua tay: "Không cần đâu, tôi thuê phòng đối diện phòng anh."
"Chúng ta là vợ chồng còn phải ở khác phòng? Cô nghe vậy có hợp lý không?" Cố Hàn Thanh buồn cười nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc giả ngu cười: "Nhưng tôi trả tiền rồi, không ở sẽ lãng phí."
"Cô trả tiền rồi, tôi trả lại gấp ba cho cô có được không? Nói gì thì nói, khách sạn của nhà mình, có trả tiền rồi cũng không thiệt." Cố Hàn Thanh quét thẻ phòng 111, mở cửa bước vào.
Kiều Mộc đứng ở cửa, kinh ngạc nói: "Khách sạn này là của anh?"
"Ừ, để tôi nhắc bọn họ, lần sau nếu cô tới thì cứ đến phòng 111, căn phòng này vẫn luôn để dành cho tôi, không cho người ngoài thuê, cô tới cứ ở đây." Cố Hàn Thanh giữ cửa, làm động tác mời: "Bà Cố, đừng nhìn nữa, vào đi."
Kiều Mộc bừng tỉnh đi vào, kẻ có tiền thật tốt, xây cái khách sạn còn chừa một gian cho chính mình, khó trách anh không đến mấy căn nhà khác, ở tạm một đêm, thì khách sạn là tiện nhất.
"Anh thường xuyên tới ở nơi này sao?" Sau khi bước vào, Kiều Mộc nhìn quanh, tò mò hỏi.
Cố Hàn Thanh đi đến quầy bar, lấy ra hai cái ly có chân dài, mở một chai rượu vang đỏ, rót cho hai người: "Không, rất ít khi, cho nên phòng đối diện kia mới không giữ lại, nếu không thì cả một tầng này tôi sẽ giữ lại cho mình, không cho thuê nữa."
"Ra vậy, tôi cứ tự hỏi sao lại chỉ chừa mỗi bên này." Kiều Mộc đã hiểu, cong mi cười.
Cố Hàn Thanh gõ ly rượu vang: "Có uống được không?"
"Có chứ, sao lại không được, tôi có thể uống." Kiều Mộc vứt chiếc túi xách nhỏ trên người xuống sofa, vài bước chạy đến quầy bar, ngồi trên ghế cao nhỏ, cầm lấy ly rượu vang đỏ, làm bộ làm tịch lay lay cái ly, cười tủm tỉm hỏi: "Ông chủ, anh xem tôi học được dáng vẻ của xã hội thượng lưu này? Có giống không?"
Biểu cảm Cố Hàn Thanh vui vẻ nhìn cô: "Ừ, cũng không tệ lắm."
Kiều Mộc một tay chống cằm, lúc được khen, cô cầm ly của mình cụng vào ly của Cố Hàn Thanh một cái: "Ông chủ, dường như tôi chưa từng uống rượu với anh lần nào, mời anh, tôi cạn, anh tùy ý."
Cô hào phóng uống hết một ly.
Cố Hàn Thanh nâng tay lên ngăn lại, anh bất đắc dĩ nói: "Cô đừng uống nhiều vậy, dễ say lắm. Cái này không phải bia."
"Không sao đâu, hồi tôi còn ở nhà phao tắm cũng rất thích uống, sẽ không say, tửu lượng của tôi rất tốt đó." Kiều Mộc thề son sắt.
Mươi phút sau, tầm nhìn trước mắt của cô dần mờ đi, thân thể lung lay, suýt thì ngã từ trên ghế cao nhỏ xuống.
Cố Hàn Thanh buông ly rượu, kịp thời đỡ lấy cô: "Tôi đã nói cô rồi, uống nhiều dễ say."
"Không say, tôi không có say." Kiều Mộc xua xua tay, đôi mắt mê ly nhìn người đàn ông cao lớn: "Anh là Cố Hàn Thanh, đúng không? Anh xem, tôi vẫn nhận ra anh, sao mà tôi say được, nào, ông chủ, chúng ta uống đi, tôi mời anh, cảm tạ anh cho tôi tiền, cảm tạ anh giúp tôi bay lên cành cao biến phượng hoàng, cảm tạ anh… Ợ…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!