Đúng là giá tiền cao hơn chậu hoa lan này, nhưng cô nghe thấy ngoại trừ buồn cười thì vẫn là buồn cười.
Hơn nữa cô nhìn ra Trình Tâm Nghiên ra giá không hẳn phóng khoáng, đồ tốt tặng ông nôi mà cô ta chỉ chịu bỏ ra năm trăm nghìn, có chút keo kiệt đó.
Nếu đã như thế…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc xấu xa nghĩ ra một ý, cô cố ý giơ một ngón tay lên: "Cô trả một trăm triệu thì tôi có thể suy nghĩ xem sao."
"Cái…cái gì? Cô nói gì cơ?" Trình Tâm Nghiên trợn mắt khó tin: "Một trăm triệu? Cô điên rồi à?"
"Cái gì một trăm triệu?" Cố Hàn Thanh họp xong đi xuống cầu thang, đúng lúc nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Trình Tâm Nghiên.
Trình Tâm Nghiên và Kiều Mộc lập tức nhìn anh.
Trình Tâm Nghiên giống như học sinh khi gặp được giáo viên chủ nhiệm, lập tức cáo trạng: "Anh Thanh, anh mau nói công bằng giúp em đi, Kiều Mộc quá ham tiền rồi!"
Cô ta vừa mở miệng là giẫm Kiều Mộc xuống đống bùn.
Cố Hàn Thanh nhăn mày, không thích nghe cô ta nói vợ mình như thế, bước qua: "Tâm Nghiên, cô ấy là chị dâu của em, chú ý cách dùng từ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh Thanh, em không có nói sai." Trình Tâm Nghiên có chút ấm ức, vội vàng giải thích nguồn gốc của một trăm triệu này. Nói xong, cô ta chỉ vào Kiều Mộc: "Anh Thanh, anh nói xem cô ấy có ép người quá đáng hay không! Làm gì có ai hét giá cao như thế, thật là ham tiền quá rồi."
Đối mặt với lời cáo trạng của Trình Tâm Nghiên, Kiều Mộc không hề cảm thấy sợ hãi chột dạ, cô thản nhiên nhìn Cố Hàn Thanh. Cô nghĩ, người thông minh chắc sẽ biết được cô cố ý nói như vậy, dù gì tiền ông chủ Cố đưa cho cô còn hơn một trăm triệu này rất nhiều.
Quả thực Cố Hàn Thanh không vì lời nói của Trình Tâm Nghiên mà cảm thấy bất mãn với Kiều Mộc, ngược lại anh cảm thấy không vui vì hành vi muốn mua chậu hoa lan của Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, em không mua quà cho ông nội thì thôi, ông nội cũng không để ý đến những thứ này. Hà cớ gì em cứ phải mua chậu hoa lan của Kiều Mộc vậy?"
"Thì em nghĩ bản thân không mua quà gì, còn Kiều Mộc thì mua rồi nên thấy xấu hổ thôi mà." Trình Tâm Nghiên không hề phát hiện cách nghĩ này có vấn đề, nói như đúng rồi.
"Rồi em muốn mua hoa lan của cô ấy, nếu làm vậy thì em có quà, còn Kiều Mộc thì không. Vậy cô ấy là gì?" Cố Hàn Thanh logic rõ ràng, hỏi.
Trình Tâm Nghiên buột miệng nói: "Cô ấy không mua thì không mua chứ sao."
Liên quan gì đến cô ta, chỉ cần cô ta có quà là được.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trở nên lạnh cóng, sắc mặt Cố Hàn Thanh vô cùng đáng sợ.
Trình Tâm Nghiên nhìn vào mắt anh, lòng hoảng loạn, cuối cùng đã ý thức được bản thân nói sai, vội vàng cứu vãn lại: "Anh Thanh, em không có ý này, ý của em là em mới về nước, nhất định phải tặng quà, không sẽ không tốt lắm. Mà trước đây Kiều Mộc chắc thường xuyên đến chỗ ông nội rồi, không tặng một lần cũng không sao cả."
Giải thích xong, sắc mặt Cố Hàn Thanh cũng không hề tốt lên.
Trong lòng Trình Tâm Nghiên vô cùng hoảng loạn, chỉ đành tóm lấy một trăm triệu của Kiều Mộc không chịu buông: "Anh Thanh, dù em mua hoa là không đúng, nhưng Kiều Mộc cũng không thể mở miệng đòi một trăm triệu như thế chứ? Loại người suốt ngày nói đến tiền như vậy, sao có thể làm bà chủ của nhà họ Cố được? Sao có thể làm vợ của anh Thanh?"
Trình Tâm Nghiên đã hận không thể trực tiếp nói Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc ly hôn.
Tuy rằng Kiều Mộc rất thích xem chuyện vui này, nhưng lúc này đây cô đã bớt đi thiện cảm với đạo đức của nữ chính, loại người này mà là bạch nguyệt quang của nam chính sao, cô thấy không xứng.
Ông chủ vẫn tốt lắm, đặc biệt là lúc chuyển tiền cho cô. Nếu anh và loại người như Trình Tâm Nghiên ở bên nhau, cô cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng đây là chuyện giữa nam nữ chính, cô đừng nên tham gia vào thì hơn. Chắc vì có cô dính vào bên trong dẫn đến tính cách của nữ chính có chút kích động, có lẽ sau này bọn họ ở bên nhau rồi nữ chính sẽ không như thế nữa.
"Trình Tâm Nghiên, Kiều Mộc có thể vào nhà chúng ta hay không, không phải em nói là được. Còn nữa, cô ấy là chị dâu em, em tôn trọng chút đi." Cố Hàn Thành cảnh cáo Trình Tâm Nghiên: "Chị dâu mở miệng đòi em một trăm triệu rõ ràng là uyển chuyển từ chối em. Em tự mình nghe không hiểu, còn đi lấy chuyện này ra để nói, em cảm thấy vợ của Cố Hàn Thanh anh sẽ quan tâm đến một trăm triệu à?"
Kiều Mộc: Quan tâm, quan tâm. Ông chủ, tôi quan tâm! Mỗi một trăm triệu tôi đều quan tâm hết á!
Trong lòng kêu gọi không ngừng, Kiều Mộc nhéo bản thân một cái, nuốt trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!