Chương 21: (Vô Đề)

Túi tiền nhỏ của Kiều Mộc lại có sáu trăm triệu tệ chuyển vào, cô vui mừng vô cùng. Lúc ăn cơm tối, biểu hiện rất tích cực: "Anh Cố, lát nữa chúng ta ăn đi, Tâm Nghiên còn chưa về, chúng ta đợi cô ấy."

Đợi người trong lòng của anh, hi hi.

Cố Hàn Thanh hơi chau mày, quay đầu căn dặn: "Quản gia Trần, gọi điện thoại cho Tâm Nghiên hỏi em ấy có về không."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thực ra anh biết nguyên nhân tại sao Trình Tâm Nghiên không về, vì biết hôm đó bản thân đã làm sai rồi.

Quản gia Trần gật đầu đi gọi, Trình Tâm Nghiên đang có hẹn với người bạn thân Lâm Vũ Mông, tối qua bà nội Lâm Vũ Mông bị bệnh nên cô ta phải đi thăm, không đến xem Trình Tâm Nghiên biểu diễn được.

Thấy là số máy bàn của nhà Cố Hàn Thanh, lòng cô ta hoảng loạn, chiếc nĩa trên tay rớt xuống đĩa. Lâm Vũ Mông cảm thấy kỳ lạ nhìn cô ta: "Sao vậy Tâm Nghiên?"

"Là anh Thanh gọi đến. Vũ Mông, làm sao đây, nhất định anh Thanh muốn tìm tớ tính sổ rồi." Cô ta khiến người không thích lộ diện như Cố Hàn Thanh xuất hiện trước công chúng, còn mua người dẫn dắt ghép đôi bọn họ. Kết quả nhanh chóng bị vả mặt, anh Thanh trực tiếp đứng ra tuyên bố cô ta là em gái, đồng thời nói bản thân đã kết hôn.

Sau này cô ta làm sao theo đuổi anh được nữa?

"Chắc anh ấy sẽ không làm gì cậu đâu, nếu thật sự tìm cậu tính sổ, sẽ gọi đến vào lúc này sao? Hơn nữa còn dùng máy bàn?" Lâm Vũ Mông an ủi cô ta: "Yên tâm đi, hay để tớ nghe giúp cậu?"

Cô ta đưa tay ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trình Tâm Nghiêm nắm lấy điện thoại, lắc đầu: "Bỏ đi, để tớ nghe."

Cô ta hít sâu, chầm chầm nhấn nút nghe, cũng may là hỏi cô ta có về nhà ăn cơm hay không, còn nói Cố Hàn Thanh kêu hỏi.

Cô ta vui mừng: "Quản gia Trần, ông bảo anh Thanh ăn đi, không cần đợi tôi đâu. Tôi đang ở ngoài ăn cơm với bạn, giờ về cũng muộn rồi."

Cô ta không nhẫn tâm để Cố Hàn Thanh bị đói, dù đang vui như chảy hội cũng không nỡ để anh đợi.

"Được, tôi biết rồi." Quản gia Trần tắt điện thoại, quay đầu báo: "Ông chủ, bà chủ, cô Tâm Nghiên nói không về ăn, bảo mọi người ăn trước đi."

Cố Hàn Thanh nhìn Kiều Mộc: "Đi thôi, ăn cơm."

Kiều Mộc đã đói, ôm bụng cười hì hì đứng dậy: "Ừ ừ, diệt cơm thôi, diệt cơm thôi."

"Ha… Hai chữ "diệt cơm" này khá thích hợp với cô." Anh trêu chọc.

Kiều Mộc không hề xấu hổ, ngồi bên cạnh anh nói tiếp: "Con người sống cả đời, chẳng có gì vui vẻ hơn ăn cơm, đi ngủ, đọc tiểu thuyết, xem phim nữa."

"Mới bao nhiêu tuổi mà cô đã nói đến cuộc sống cả đời rồi?" Cố Hàn Thanh cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, sao có cảm giác như đã nhìn thấu hồng trần vậy. Nhưng có lẽ vì như vậy mà ánh mắt của cô mới trong suốt như thế chăng. Rõ ràng là kẻ yêu tiền, nhưng lại không khiến người khác phản cảm.

"Tôi còn nhỏ tuổi nữa đâu, đã hai mươi bốn tuổi rồi."

"Vậy tôi ba mươi thì tính là gì?"

Kiều Mộc: "…"

Suýt chút là nói ra chữ "người già" rồi, cũng may cô dừng lại kịp thời, cười nịnh hót: "Anh là một cành hoa, đàn ông ba mươi là một cành hoa mà, ông chủ mãi mãi không già được!"

"Miệng mồm nhanh nhảu phết." Cố Hàn Thanh mím môi cười. Anh không hề phát hiện được từ khi Kiều Mộc đến đây thì số lần nở nụ cười của anh đã trở nên nhiều hơn. Anh tiện tay gắp một miếng thịt cho vào trong chén của Kiều Mộc, cô rất thích ăn thịt: "Mau ăn đi."

"Ừ ừ, cảm ơn ông chủ." Kiều Mộc cười ngọt ngào, vùi đầu vào ăn cơm.

Cố Hàn Thanh thấy cô ăn ngon miệng, khẩu vị cũng tốt hơn.

Hai vợ chồng chung sống vô cùng hòa hợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!