Chương 18: (Vô Đề)

Cố Hàn Thanh rũ mắt nhìn Kiều Mộc, hóa ra là đang đợi cái này từ anh.

Anh cũng không trả lời ngay, chỉ nhìn cô.

Kiều Mộc bị ánh nhìn của anh làm nhụt chí, tay nhỏ mềm xuống, sờ mũi: "Thôi bỏ đi, tôi đùa thôi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Là cô nghĩ quá ngây thơ rồi, ông chủ có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể hào phóng với cô như thế được, nào có phải năm tệ đâu, là năm trăm triệu đó!

Vào lúc Kiều Mộc đang hòa giải với chính mình, một bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu cô: "Cũng không hẳn là không cho cô được."

Mắt cô phát sáng, ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào: "Ông chủ, như nào mới được?"

Đúng thật là thấy tiền sáng mắt, trước đây còn biết che giấu, e thẹn một chút, bây giờ thì trực tiếp hỏi luôn rồi. Nhưng Cố Hàn Thanh rất hưởng thụ với việc đòi tiền này của Kiều Mộc, giống như có cảm giác vợ chồng thật rồi. Anh cố ý chọc cô: "Xem biểu hiện của cô."

"Phải biểu hiện thế nào?" Kiều Mộc tò mò, cầu xin chỉ điểm.

Cố Hàn Thanh không thèm nói: "Cho nên mới nói xem biểu hiện của cô."

"Hả? Anh như vậy tôi cũng không biết nên biểu hiện thế nào nữa." Kiều Mộc khó hiểu: "Anh có thể nói thẳng yêu cầu, ví dụ như muốn tôi mua gì đó cho anh, hoặc là muốn tôi làm gì đó, vậy chẳng phải rất đơn giản, rất trực tiếp sao."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Như vậy sao thể hiện được thành ý của cô chứ?" Cố Hàn Thanh nheo mắt.

Kiều Mộc cắn môi. Hừ! Cô nhìn ra được rồi, ông chủ không hề muốn cho cô. Cô nói mà, ông chủ có hào phóng hơn nữa cũng không thể nào mới cho một tỷ, một trăm triệu rồi lại cho cô thêm năm trăm triệu được. Tiền của người ta cũng không phải gió thổi đến.

Nhưng… nếu biết cùng chung điểm đến từ sớm thì cô đã đồng ý rồi! Năm trăm triệu đó, cô không chê nhiều đâu!

Kiều Mộc khều móng tay, nghĩ trái nghĩ phải một lúc, cuối cùng bỏ năm trăm triệu kia xuống. Cô tiến lại gần Cố Hàn Thanh, hốc mắt long lanh nhìn anh, có chút nũng nịu mà bản thân cũng không phát giác được, uốn một lọn tóc trên tay nói: "Ông chủ, nhắc chút đi mà! Chỉ một chút thôi, được không?"

Lần này cô dựa rất gần, gần đến nỗi cô nói chuyện thì hơi thở ấm nóng sẽ ập đến gò má Cố Hàn Thanh, khiến anh ngứa ngáy, lại có chút tê tê. Yết hầu Cố Hàn Thanh khẽ động, ánh mắt rơi vào đôi mắt cô, rồi dần dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cô, hơi mất hồn.

Nếu như cô hôn anh một cái, cũng không hẳn là không thể cho ngay…

Suy nghĩ đột nhiên nảy ra, Cố Hàn Thanh lập tức mất tự nhiên mà ngửa cổ ra sau, ngón tay thon dài trắng trẻo đẩy cô gái cách xa anh một chút: "Tôi nói rồi, xem biểu hiện của cô, tự nghĩ đi, không được chơi bẩn."

Kiều Mộc thất vọng hừ một tiếng, sao cô biết thế nào là thành ý chứ!

Rót nước bưng trà? Bóp vai đấm lưng?

Hay là nhấn đầu để anh và nữ chính hôn một cái? Để tình cảm của họ phát triển nhanh chóng?

Kiều Mộc bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Cố Hàn Thanh thấy cô như vậy, tưởng rằng cô đang nghiêm túc suy nghĩ nên biểu hiện với anh như thế nào. Thực ra thứ anh muốn rất đơn giản, không phải cô thích anh sao?

Vậy có thể tỏ tình một chút, hoặc là chủ động ôm anh nhõng nhẽo, hoặc là… hôn một cái cũng được.

Cố Hàn Thanh phát hiện bản thân lại nghĩ đến phương diện kia rồi, khẽ ho một tiếng, đôi chân dài bắt chéo, vẻ mặt hơi thiếu tự nhiên.

Hành động vi diệu của hai người đều lọt vào mắt của Thẩm Ngọc và Kỳ Anh, mặc cho bọn họ có nghe rõ cuộc nói chuyện hay không, nhưng từ hành vi biểu cảm của hai người, vẫn có thể nhìn được chút bong bóng màu hồng bên trong. Thẩm Ngọc và Kỳ Anh ăn ý nở nụ cười hiền từ của mẹ, nhắn tin với nhau bằng Wechat.

Kỳ Anh: [Anh Thẩm Ngọc, anh có cảm thấy anh em thích chị dâu không?]

Thẩm Ngọc: [Em nói nhảm à, còn chưa đủ rõ sao?]

Kỳ Anh: [Ha ha ha, không ngờ anh em cũng chìm đắm vào rồi. Ba mươi năm, cuối cùng anh ấy đã rung động rồi.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!