Chương 17: (Vô Đề)

Chớp mắt đã đến chủ nhật, đúng bảy giờ tối chương trình [Tìm kiếm giọng hát trời ban] bắt đầu phát trực tiếp.

Vài ngày qua, Vương Gia Di vẫn luôn liều mạng luyện tập bài hát mới của mình, nhưng khi thật sự bước lên sân khấu thì cô ấy vô cùng căng thẳng. Hôm nay Tổng giám đốc Kiều hiếm khi rảnh rỗi đến nghe cô ấy hát ở phòng luyện thanh, kết quả cô ấy lại liên tục lệch tông.

Vương Gia Di xấu hổ tự trách, vành mắt đỏ ửng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Mộc thấy cô ấy như vậy, vội vàng kêu ngừng nhạc, vẫy tay nói: "Gia Di, cô đến đây."

Vương Gia Di cắn môi, hai tay nắm chặt bước qua, đứng ở trước mặt Kiều Mộc. Cô ấy khom lưng vô cùng hổ thẹn: "Tổng giám đốc Kiều, xin lỗi, tôi vô dụng quá. Tôi…tôi…Bình thường tôi không có lệch tông như vậy đâu."

"Không sao, là hôm nay tôi không nên đến nghe, vốn dĩ buổi tối cô phải lên sân khấu rồi. Theo lý mà nói thì nên thả lỏng." Kiều Mộc đứng dậy nói: "Như vậy đi, cô cùng tôi đến khu vui chơi đi?"

"Hả? Khu vui chơi?" Vương Gia Di ngạc nhiên.

"Đúng vậy, khu vui chơi, chúng ta chơi cho thoải mái, hôm nay không luyện tập nữa."

Vương Gia Di nhăn mày: "Tổng giám đốc Kiều, như vậy không tốt thì phải? Buổi tối phải biểu diễn rồi, tôi cảm thấy mình cần phải luyện tập thêm."

"Nhưng cô cảm thấy bản thân có thể luyện tốt được không? Chẳng phải càng luyện càng kém à?" Kiều Mộc cười nheo mắt nhìn cô ấy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vương Gia Di áy náy, Kiều Mộc đứng dậy, khoác vai cô ấy: "Nghe tôi, đi thôi, đảm bảo sau khi cô thả lỏng người sẽ phát huy tốt hơn!"

"Nhưng… tôi… Tổng giám đốc Kiều…" Trong khi Vương Gia Di đang lắp bắp, bà chủ Kiều Mộc đã trực tiếp dẫn người đi.

Tổng biên tập Trương nhắc nhở bà chủ không đáng tin cậy này: "Tổng giám đốc Kiều, chậm nhất là năm giờ cô phải đưa người trở về đó! Còn phải trang điểm làm tóc nữa."

"Biết rồi, yên tâm đi." Kiều Mộc không quay đầu, vẫy tay chào.

Trước khi đến khu vui chơi, Vương Gia Di vẫn luôn nghĩ là bà chủ nói đùa, không ngờ cô thật sự dẫn mình đi chơi.

Mới đầu trong lòng cô ấy rất bất an, tim đập thình thịch, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cuộc thi buổi tối. Mấy hôm nay cô ấy căn bản đã hiểu về công ty mới, quả thực công ty này mới bắt đầu khởi động, bà chủ còn vô cùng không đáng tin, thường xuyên không ở công ty, mà có ở công ty đi chăng nữa cũng sẽ ngồi chơi điện thoại, xem phim.

Nhưng ở phương diện khác, bầu không khí của công ty này rất thoải mái, bà chủ vừa tới đã đưa cho cô tài nguyên tốt như [Tìm kiếm giọng hát trời ban]. Lượng người xem của nền tảng này vô cùng lớn, nếu biểu hiện tốt, rất có thể sẽ nổi tiếng ngay trong một đêm.

Cho nên cô ấy thật sự rất muốn biểu hiện tốt, rất muốn nổi tiếng ngay lập tức để bà chủ biết được đầu tư vào cô ấy sẽ không lỗ, để càng nhiều người biết đến thực lực của cô ấy, công nhận giọng hát của mình.

Kết quả sắp đến giờ thi mà cô ấy lại liên tục hát lệch tông.

Làm sao cô ấy có thể yên tâm được.

"Gia Di, chúng ta đi ngồi tàu lượn siêu tốc đi." Kiều Mộc hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui chơi, vô tư kéo Vương Gia Di, muốn qua chỗ tàu lượn xếp hàng.

Vương Gia Di kéo cô lại, lấy hết can đảm nói: "Tổng giám đốc Kiều, tôi muốn trở về phòng luyện thanh, tôi muốn tập tiếp. Nếu cứ chơi như vậy, lòng tôi rất bất an."

"Vậy cô trở về luyện tập thì không bất an rồi sao?" Ánh mắt Kiều Mộc trong suốt, sáng chưng, có một sức mạnh an ủi lòng người: "Gia Di, tôi cảm thấy cô đặt cho mình áp lực quá lớn rồi. Tôi đầu tư vào cô không phải chỉ một lần này. Cô cũng không cần thiết phải dùng chuyện này để chứng minh bản thân. Đây chỉ là một lần lên sân khấu rất bình thường mà thôi, chắc vì đây là lần đầu tiên của cô nên trông cô có hơi căng thẳng, nhưng sân khấu này không đại diện hoàn toàn cho cô, càng không đại diện cho tương lai của cô. Cô là nghệ sĩ đầu tiên của tôi, chúng ta cùng nhau chầm chậm tiến về phía trước."

"Tổng giám đốc Kiều, tôi…" Vương Gia Di cảm thấy rất chấn động, ngây ngốc nhìn người trước mắt.

Kiều Mộc chỉ tàu lượn đang lướt nhanh trên đường ray, cong mắt cười: "Lên trên giải tỏa một chút chứ? Lớn tiếng hét ra, cũng có thể lớn tiếng hát."

Vào khoảnh khắc này, không biết vì sao Vương Gia Di lại cảm thấy yên tâm, cô ấy gật đầu, vô cùng cảm động: "Ừ, nghe tổng giám đốc Kiều cả, cảm ơn cô."

Sau khi chơi xong, tảng đá đè nặng trong lòng Vương Gia Di mấy hôm nay đã hoàn toàn tan biến. Lần này cô ấy rất bình tĩnh nói với Kiều Mộc: "Tổng giám đốc Kiều, tôi muốn về luyện hát tiếp."

Kiều Mộc nhìn cô ấy vài giây, mỉm cười gật đầu: "Được, tôi đưa cô về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!