Chương 50: (Vô Đề)

"Vậy sao được…"

Trong góc sô pha của một bữa tiệc ngoài trời tại nơi nào đó, Hà Ỷ Nguyệt đang nói giữa chừng bỗng im bặt.

Một hai giây sau, cô ta bỏ điện thoại xuống.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô bạn ngồi trên tay vịn sô pha cúi đầu: "Thái tử gia nói sao?"

Hà Ỷ Nguyệt xòe hai tay: "Anh ấy bảo trợ lý đưa cho tớ, rồi lại chặn số tớ tiếp, sau đó cúp máy luôn."

"Chặn số?" Người bạn ngạc nhiên: "Không đến mức đó chứ, tớ tưởng anh ấy chỉ định dọa cậu thôi?"

Hà Ỷ Nguyệt thở dài, một tay chống má, tay kia lắc ly rượu: "Tin tớ đi, chắc chắn anh ấy sẽ làm thế. Nghe đâu kể cả số điện thoại của chú Du và mấy trợ lý cũng nằm trong danh sách đen của anh ấy, có việc phải gửi email liên lạc với phòng hành chính Helena."

"... Đỉnh thế. Không hổ là thái tử gia nổi tiếng nhất trong giới con nhà giàu, tay trắng làm nên sự nghiệp dễ như bỡn, không tiếng tăm lừng lẫy mới lạ."

Cô bạn cúi người cụng ly với Hà Ỷ Nguyệt, đồng cảm với cô ta: "Cũng trách do cậu chẳng vừa ý người nào cả, cứ phải nhắm trúng mặt trời khó hái nhất trong giới này, cậu xem mình Hậu Nghệ* phiên bản nữ đấy à?"

*Hậu Nghệ: nhân vật truyền thuyết gắn liền với câu chuyện "Hậu Nghệ bắn mặt trời" của Trung Quốc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hà Ỷ Nguyệt khựng người, cuống quýt ngẩng đầu.

Cô ta nhìn trái nhìn phải để chắc chắn không có ai đi qua, bấy giờ mới quay đầu lại: "Suỵt!"

"Rồi rồi, không nói đâu." Cô bạn chê cười: "Cậu nói xem, cậu thích một người thôi mà làm như diễn cung tâm kế vậy, còn phải giả vờ mình đã có người trong lòng… Thế nào, thái tử gia vẫn chưa nhớ ra cậu là đàn em cùng trường với anh ấy ở Viện Công nghệ California hả?"

"Anh ấy còn chẳng nhớ tớ, làm gì có vụ nhớ ra với không."

Hà Ỷ Nguyệt thôi lắc ly rượu trong tay, rồi lại đong đưa nhẹ: "Nếu tớ không tìm được một người đóng vai anh bạn trai nghèo thì sẽ không có cơ hội đứng cạnh Du Liệt. Anh ấy đồng ý chọn tớ hợp tác là vì trong tim tớ "đã có chủ", với lại gia cảnh nhà tớ cũng đủ xua tan ý đồ của các nhà khác trong giới, chỉ vậy thôi."

"Chậc, cậu không chịu ngồi yên làm thiên kim tiểu thư mà cứ nhất quyết muốn làm "diễn viên", còn nhiệm vụ kia thì sao, cậu có thấy mệt mỏi không?"

"Tớ cũng không muốn mệt như vậy nhưng đâu còn cách nào khác."

"Cậu đổi cho người khác đi! Cô chủ Hà của chúng ta vừa có tiền, vừa có nhan sắc, gia thế, học vấn cũng có tất, cậu chính là đóa hoa kiêu sa nhất giới này, muốn mẫu đàn ông nào mà chẳng có? Ngoài vị thái tử gia của Du Thị ra, thì còn cả tá người cho cậu chọn thỏa thích đấy!"

"…"

Rượu sâm panh trong suốt đong đưa dưới ánh đèn như hóa thành ánh vàng li ti.

Hà Ỷ Nguyệt cong đầu ngón tay, nhìn ly rượu nở nụ cười, sau đó uống một hơi cạn sạch: "Nhưng làm sao bây giờ, tớ chỉ muốn mỗi Du Liệt mà thôi."

Cô bạn nghẹn họng: "Anh ấy thật sự tốt đến thế ư?"

Hà Ỷ Nguyệt đặt ly rượu xuống, thành thật hỏi lại: "Anh ấy không tốt sao?"

"... Được rồi, tớ thừa nhận đúng là anh ấy khác hẳn với đám cậu ấm phá gia chi tử trong giới này, cơ mà tính cách của anh ấy lại càng không giống họ. Những cậu ấm kia ít ra còn theo đuổi sau lưng cậu, tâng cậu như công chúa, còn Du Liệt thì sao? Chẳng phải anh ấy luôn lạnh nhạt và thờ ơ với tất cả phụ nữ xung quanh mình à?"

"Nếu anh ấy thật sự đối xử như thế với tất cả mọi người thì cũng tốt."

Cô bạn quay đầu lại với vẻ khó hiểu: "Hả?"

"Không có gì." Hà Ỷ Nguyệt ngả lưng vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn ánh đèn rực rỡ trong vườn hoa lộ thiên: "Tớ cũng từng khuyên bản thân nhưng vô dụng. Muốn trách thì trách lúc anh ấy ở Viện Công nghệ California đã quá sáng chói, khiến người ta muốn quên cũng không quên nổi."

"Cậu làm tớ tò mò ghê, rốt cuộc trước đây anh ấy đã làm gì mà có thể khiến cô bạn thân thơ ấu duy nhất của tớ đi du học một chuyến về như người bị mất hồn vậy?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!