Chương 38: (Vô Đề)

Có một lời nguyền được các học sinh thành phố Khôn truyền tai nhau, rằng cứ đến tháng sáu hằng năm, cho dù những ngày trước đó có trời trong nắng ấm, thoáng đãng vô ngần, không một áng mây thì thời tiết hai ngày diễn ra kỳ thi đại học luôn luôn đột nhiên trở nên âm u hoặc mưa tầm tã.

Vốn dĩ Hạ Diên Điệp không tin vào điều đó, cho đến khi cô tự mình trải qua cơn mưa to như trút nước vào ngày thứ nhất thi đại học.

"Ông trời biết chúng ta đang độ kiếp đó, độ kiếp đó!" Tối hôm ấy, Kiều Xuân Thụ vừa gặp Hạ Diên Điệp đã gào thét inh ỏi, sà vào lòng cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.....

Sợ bọn học sinh thấp thỏm không yên, ngay ngày thứ nhất thi xong, trường cấp ba Tân Đức đã yêu cầu toàn thể học sinh về trường học tiết tự học buổi tối.

Kể ra thì Hạ Diên Điệp có vẻ hơi xui xẻo, được phân đến địa điểm thi cách trường cấp ba Tân Đức cực kỳ xa, gần như là địa điểm thi xa nhất trong thành phố Khôn.

Hạ Diên Điệp vỗ về Kiều Xuân Thụ: "Sao thế?"

"Còn sao nữa, Toán khó quá trời! Khó chết đi được, khó thấy mẹ luôn!" Kiều Xuân Thụ ôm chầm lấy Hạ Diên Điệp, khóc hu hu như chó.

Hạ Diên Điệp tưởng chuyện nghiêm trọng lắm nên muốn an ủi mấy câu, nhưng sau đó phát hiện Kiều Xuân Thụ chỉ "sét đánh thôi chứ không mưa" thì lấy làm bất đắc dĩ, đẩy cô ấy sang một bên.

Nhận ra tâm trạng của Hạ Diên Điệp có phần đi xuống, Kiều Xuân Thụ không nghịch ngợm nữa, vừa ngồi xuống vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của cô: "Sao thế hồ điệp nhỏ, tớ cảm giác tâm trạng của cậu không tốt lắm sao ấy? Toán chắc chỉ khó với người trần mắt thịt như tớ thôi, còn cậu thì chắc chắn là không có vấn đề gì rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"À, không phải do chuyện thi cử..."

Đang nói giữa chừng thì Hạ Diên Điệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang một hướng khác, nhỏ giọng hơn.

Kiều Xuân Thụ thấy vậy bèn quay đầu lại, lần theo hướng mắt của cô nhìn sang.

Vào ngày thi đại học này, Du Liệt vẫn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh dễ nhận biết gồm sơ mi, quần dài mà bọn học sinh Tân Đức mặc mãi đến phát ngán. Bộ đồng phục quá đỗi bình thường, phổ biến, chẳng có gì đặc biệt ấy khi được anh mặc lại chẳng khác gì đồ hiệu được thiết kế. Du Liệt đang đi từ dãy sau của lớp tới trước mặt hai người, xách quai ba lô ở một bên vai, tay trái gập lại để cầm quai cặp, cánh tay đã xắn tay áo lên một nửa để lộ đường cong trong trẻo, lạnh lùng giàu sức bật.

Hàng mi dài và dày khẽ ngước, Du Liệt nhìn thẳng vào mắt Kiều Xuân Thụ: "Tối nay tôi đổi chỗ với cậu được không?"

Kiều Xuân Thụ nghệt mặt ra: "Đổi chỗ ấy hả?"

"Ờ."

Nói đến đây, Du Liệt dừng lại, liếc sang Hạ Diên Điệp: "Còn không thì, để cậu ấy đến bàn tôi cũng được."

"Ái chà chà~~"

Cậu con trai ngồi bàn sau ôm mặt, nhìn qua nhìn về hai người với vẻ ái muội: "Anh Liệt, sắp thi đại học xong rồi nên không thèm che giấu nữa đúng không?"

Du Liệt hờ hững liếc xéo cậu ta, hình như anh nhoẻn môi cười nhưng rất khẽ, người đối diện khó lòng thấy rõ: "Phụ đạo thôi, giúp cán sự bộ môn tiếng Anh của chúng ta vượt qua nhược điểm phần câu hỏi vận dụng tiếng Anh của cậu ấy lần cuối ấy mà."

Chỉ trong tích tắc, Kiều Xuân Thụ đã nước mắt lưng tròng đứng lên, nắm tay Hạ Diên Điệp một cách da diết: "Tớ biết ngay mà, sớm muộn gì đôi uyên ương số khổ chúng ta cũng bị thế lực hắc ám độc đoán chia rẽ, hu hu hu hu..."

Cô ấy làm trò khiến Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười.

Kiều Xuân Thụ xem như một trong những người bạn ít ỏi thời cấp ba của Hạ Diên Điệp, Du Liệt cũng không ngại bị đối phương đùa giỡn, trêu ghẹo, chỉ thong dong đứng một bên, cụp mắt, như cười như không nhìn hồ ly nhỏ e thẹn, né tránh vì trò đùa của bạn mình.

Cuối cùng Du Liệt vẫn được như mong muốn, xách ba lô ngồi chung bàn với Hạ Diên Điệp.

Bên này vô cùng ầm ĩ, nhưng dù gì vẫn còn trận chiến khốc liệt vào ngày mai, thế nên mặc dù kha khá học sinh trong lớp tò mò, muốn hóng hớt cùng nhưng không ai dám chểnh mảng học hành vào giây phút này.

Do đó, ngoài thì thầm trầm trồ vài câu ra, tạm thời chuyện của Du Liệt và Hạ Diên Điệp không gây náo động gì cả.

Lúc đi vào lớp, thầy Miêu thấy vậy thì giật cả mình. Ông ấy nhíu mày, đang định cằn nhằn thì Du Liệt nhấc cuốn sách to đùng giữa hai người lên, giành nói trước: "Ngày cuối cùng, chăm sóc đặc biệt thôi ạ."

Thầy Miêu nghẹn họng, phất tay một cách khinh khỉnh: "Đến giờ chạy nước rút rồi mà còn phụ đạo người khác, tính lòe người khác hay gì? Coi chừng tự làm mình bể mánh đấy nhé!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!