Chương 32: (Vô Đề)

Đinh Gia Trí nói năng không hề giữ ý tứ.

Dưới sảnh chính của tòa nhà giảng dạy, không ít học sinh đi qua đi lại đều nghe thấy, có nhiều người kinh ngạc đến nỗi phải đứng lại, rồi nhìn sang hướng đó bằng ánh mắt vừa tò mò vừa phức tạp.

Vừa hay lúc này Cao Đằng và Diêu Hoằng Nghị đang đi lên cầu thang, hai người nghe vậy thì bỗng đứng khựng lại ở cầu thang nối giữa hai tầng rồi đứng đó nhìn nhau. Cao Đằng nhíu mày, trầm tư kéo lấy Diêu Hoằng Nghị, sau đó mới cùng nhau đi lên trên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đừng có làm cái vẻ mặt u ám đó nữa, không hợp với vẻ bề ngoài trông là thấy chậm hiểu của cậu đâu." Diêu Hoằng Nghị bắt đầu châm chọc.

Thế nhưng điều khiến cậu ấy ngạc nhiên là, một người bình thường chỉ cần chọc cái là xù lông lên như Cao Đằng, thế mà hôm nay nghe xong cũng chỉ lườm cậu ấy một cái, định nói gì rồi lại thôi.

Diêu Hoằng Nghị nhướn mày: "Rốt cuộc là cậu uống nhầm thuốc gì rồi thế, từ sáng chủ nhật đến giờ cứ là lạ thế nào ấy. Sao vậy, nhà anh Liệt quyên góp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn nên cậu bị kích thích đấy à?"

"Vớ vẩn, vốn dĩ không phải…"

Cao Đằng cao giọng lên, nhưng rồi lại hạ xuống vì có những học sinh khác đi ngang qua.

Đợi họ đi xuống hết, Cao Đằng mới tiếp tục: "Vốn dĩ là đã không đơn giản như họ nghĩ, nếu như chỉ là quyên góp không thôi thì còn đỡ."

"Không đơn giản á? Sao lại không đơn giản?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không phải trước đây tôi từng bảo cậu à, tháng trước lúc ở trong tòa nhà thương mại chỗ phố đi bộ Tây Thái đó, chúng ta chẳng phải là nhìn thấy một bóng lưng trông rất giống anh Liệt còn gì, nhưng mà người đó lại đang đi dạo phố với một cô gái!"

"Tôi biết mà, không phải là anh Liệt đã thừa nhận rồi à?"

"Thừa nhận cái gì hả? Cậu có biết cô gái đấy là ai không?!"

"?"

Diêu Hoằng Nghị nghệt ra, cậu ấy đứng ở đầu cầu thang: "Trông cái phản ứng này của cậu, cô gái đó không lẽ là học sinh có hoàn cảnh khó khăn?"

"Đúng rồi đấy!!"

Giọng Cao Đằng cao vút lên rồi lại nhanh chóng nén xuống: "Tôi đã bảo mà, tối hôm đấy ở nhà anh Liệt, tôi đã thấy sao trông cậu ấy cứ quen quen! Cái hôm ở Tây Thái, cậu ấy cũng mặc cái váy kiểu như thế, nhưng mà khi đó mặc thêm một cái áo sơ mi trắng ở bên trong nữa. Hôm đó cậu ấy cũng buộc tóc đuôi ngựa, thế nên là lúc đó tôi mới không nhận ra!"

Lúc này hai người đang đi đến cửa phòng học của lớp 11/1.

Hai người đứng ở cửa sau của lớp học, nhìn bóng người không đi chạy, lúc này đang nằm bò ra bàn ngủ đằng kia. Diêu Hoằng Nghị gật gù: "Bảo sao."

"?"

Trong lúc ánh mắt tuyệt vọng của Cao Đằng chứa đầy những suy nghĩ: "Cậu có phản ứng gì thế?", "Bảo sao cái gì?", "Đậu má chuyện này không phải là quá sốc và vô lý sao?" thì Diêu Hoằng Nghị đã đi vào trong lớp.

Cậu ấy đi thẳng đến chỗ ngồi gần cửa sổ cuối cùng.

"Anh Liệt?"

"…"

"Anh Liệt?"

"…"

Người nằm trên bàn đang ngủ say, chỉ để lộ một phần gáy dưới mái tóc, người hơi rụt vào trong như đang thể hiện "mặc kệ người ta" và "mau biến khỏi đây."

Diêu Hoằng Nghị: "Hạ Diên Điệp bị Đinh Gia Trí chặn ở tầng một rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!