Chương 31: (Vô Đề)

Đêm hôm đó, Hạ Diên Điệp trằn trọc suốt cả đêm, mãi vẫn không thể nào ngủ được. 

Chỉ cần nhắm mắt lại là cảnh tượng Du Liệt đứng trên sân thượng phía sau vườn hoa nắm lấy cổ tay cô, thản nhiên nói câu ấy lại hiện ra.

Còn có ánh mắt sợ hãi của mọi người khi nhìn về phía cô sau khi nghe câu nói đó. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạ Diên Điệp cảm thấy dù bản thân mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch nổi. 

Nhưng Du Liệt lại càng dứt khoát hơn. Anh không cho cô có một chút thời gian và cơ hội để giải thích nào, anh liếc nhìn đám người ở Tân Đức còn đang kinh hãi đến mức đờ đẫn một cái, vứt lại một câu "cứ tự nhiên", sau đó lập tức kéo cô đi thẳng một mạch đến đại sảnh trước sân, rồi tiếp tục lên tầng hai ở nhà chính, nơi mà trước bữa tiệc anh đã nói rõ rằng không ai được phép đặt chân lên đó. 

"Du, Liệt…"

Cô gái trùm chăn, nghiến răng phát ra tiếng kêu khẽ như đang nói mớ.

Trải qua một đêm nửa tỉnh nửa mê như vậy, hơn năm giờ sáng, Hạ Diên Điệp ngáp một cái rồi bò dậy khỏi giường. Cô nhìn lướt qua bàn học, tối qua cô về muộn nên gấp gáp, không mang theo cặp sách, hơn nữa cô cũng không yên tâm, dù tối qua Du Liệt đã lên lầu ba nhưng Hạ Diên Điệp cũng không biết liệu anh có còn ở đó không hay là đã rời đi. 

Cô quyết định ra ngoài nghe ngóng một chút. 

Tay nắm cửa phòng bị ấn xuống, Hạ Diên Điệp bước vào trong hành lang dài và tối tăm. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa đến gần đầu cầu thang, cô đột nhiên nghe thấy có tiếng động truyền đến từ tầng một. 

"... Sa đọa đến mức phải ở cùng một chỗ với những thứ không ra gì kia! Dù con không nghĩ đến ba, sao con có thể xứng đáng để làm trụ cột của nhà họ Canh? Ngay cả ông ngoại con gọi điện cho ba, hỏi là ba đã làm cái gì mới dạy con thành cái loại mất nết như vậy!"

Giọng nói gần như là khàn khàn của Du Hoài Cẩn làm Hạ Diên Điệp giật mình. 

Cho dù trước đó Du Liệt đã cãi nhau với ông ta*, nhưng hình như cô chưa bao giờ thấy Du Hoài Cẩn có phản ứng như vậy. Xem ra là không ai hiểu con bằng ba, sự lựa chọn của Du Liệt thật sự đã đánh đến điểm yếu sâu nhất của ông ta.

*Từ chương này Du Hoài Cẩn đã bại lộ là kẻ đạo đức giả, người chồng, người cha tồi nên chúng mình đổi ngôi 3 thành "ông ta".

Hạ Diên Điệp nghĩ thế, cô hơi sợ nắm chặt hai tay, e sợ rằng Du Liệt sẽ bị Du Hoài Cẩn kích thích một lần nữa.

Nhưng Du Liệt đã đè thấp giọng, gần như là rất khẽ.

Hạ Diên Điệp nghe được loáng thoáng, cô phải cẩn thận đi về phía đầu cầu thang mấy bước mới có thể miễn cưỡng phân biệt được một giọng nói hơi khàn pha lẫn sự mệt mỏi trong đó."

"... Mới có năm giờ sáng, cho dù ông không ngủ thì cũng phải để cho người khác ngủ chứ."

Giọng nói vừa hời hợt vừa mang một chút giễu cợt này tất nhiên lại làm Du Hoài Cẩn vô cùng khó chịu. 

Nhưng Du Hoài Cẩn cũng nhỏ giọng lại theo lời anh. 

"Được rồi, vậy con nói đi, rốt cuộc là con có dự định gì?" Du Hoài Cẩn trầm giọng: "Chỉ cần dì Vân Hoan của con không dọn vào thì con sẽ lập tức dừng lại, có đúng không?"

"Từ đầu đã không phải vậy, đáng lẽ sẽ không bao giờ kết thúc."

Du Liệt thản nhiên như đang nói về chuyện của người ngoài.

Chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng và buồn ngủ của anh, Hạ Diên Điệp cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng không nghiêm túc của anh lúc này, vừa lạnh nhạt vừa khinh thường. Có lẽ anh còn đang lười biếng đút hai tay vào túi quần, tựa người trên hành lang dài thiếu ánh sáng, mí mắt dưới tóc mái cũng lười nâng lên, thậm chí còn không buồn nhìn Du Hoài Cẩn một cái. 

Nhưng chắc chắn là khóe miệng anh đã cong lên, trên người còn toát lên vẻ kiêu ngạo, khịt mũi xem thường và cười chê.

"Tôi vốn muốn để ông nhìn thử một chút xem tôi kế thừa được bao nhiêu huyết mạch của ông… Ví dụ như nếu như tôi muốn, tôi sẽ cho ông xem mình có thể phá hủy cái gia đình này dễ dàng như thế nào, tôi sẽ ngày càng trở nên tệ hại hơn, còn gây ra nhiều tai họa hơn cả ông."

"Không phải ông thích nhất là giả vờ nhân từ trước mặt giới truyền thông sao? Đợi khi nào chuyện vỡ lở, tôi sẽ giúp ông phá hủy lớp mặt nạ này, tốt nhất là xé nó thành từng mảnh vụn, để một trận mưa lớn rửa trôi hết những hình ảnh giả dối mà ông đã dày công đắp nặn nên trong những năm này… Tôi sẽ gọi cho những ký giả truyền thông mà ông thích nhất, bao gồm cả Vân Hoan, cùng nhau đến xem ông."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!