Chương 30: (Vô Đề)

Tiếng Hạ Diên Điệp tụt lại phía sau.

Hành lang bị bóng đêm bao trùm đột nhiên trở nên tĩnh mịch vì không khí giữa hai người.

Nếu không phải đôi mắt đen nhánh của Du Liệt hơi thất thần đang nhìn cô chằm chằm, không cho phép cô cử động dù chỉ một chút thì Hạ Diên Điệp còn tưởng anh không nghe thấy lời cô nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ mấy giây đồng hồ nhưng tưởng chừng dài đến vô tận.

Hạ Diên Điệp trông thấy hầu kết trên chiếc cổ thon dài của chàng trai từ từ lăn xuống, sau đó Du Liệt lùi lại như muốn né tránh hơi thở của cô.

"Hạ Diên Điệp..." Giọng nói của anh nghe hơi khàn như nói đùa, một trận run rẩy nhè nhẹ truyền đến từ lồng ngực.

"Có phải những con hồ ly trên núi ra ngoài đều to gan như cậu không?"

Hạ Diên Điệp không chớp mắt nhìn anh: "Tôi không hề nói đùa với cậu."

"Vậy cậu biết mình đang nói gì không?"

"Không biết, cũng không quan tâm, lúc trước mỗi bước đi tôi đều cẩn thận từng li từng tí, nhưng đêm nay tự dưng muốn đánh cược một phen." Hạ Diên Điệp nhìn anh, đột nhiên, cô gái khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh nhạt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt như hồ ly như muốn xuyên thủng trái tim anh: "Du Liệt, cậu sẽ để tôi thua sao?"

"..."

Chiếc áo sơ mi mỏng màu đen không che giấu được lồng ngực đang phập phồng kịch liệt của Du Liệt.

Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng mãnh liệt: "Nhưng tôi không muốn để cậu nhúng chàm."

"Tôi đã ở đây rồi."

Hồ ly nhỏ cụp mắt, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo xẹt qua eo anh rồi vỗ nhẹ vào cổ tay.

"Nhìn thấy không?"

Cô gái nhìn anh, khẽ hỏi.

Du Liệt rũ đôi mi hơi run rẩy, hỏi: "Cái gì?"

"Dây."

Hình như Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy mình làm vậy quá ngây thơ nên không khỏi mỉm cười.

Đuôi mắt mềm mại của hồ ly hơi rũ xuống, cô nói: "Đã buộc chặt rồi, không cởi được, cho dù cậu không muốn thì tôi vẫn tiếp tục kéo cậu đi."

"..."

Du Liệt im lặng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô gái.

Trong đó là một thế giới tĩnh mịch, ánh sáng dịu dàng mà mê hoặc khiến Du Liệt không khỏi đắm chìm trong đó. Mãi đến khi cảm xúc trong đáy mắt cô tràn vào lòng anh như một dòng nước suối ngày xuân thì anh chợt bừng tỉnh, lúc này mới nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của mình đã át đi cả tiếng đánh trống reo hò bên ngoài.

Đôi lông mi cong cong của Du Liệt lại cụp xuống.

Như một chiến sĩ bị tước vũ khí, anh khẽ mỉm cười và nói câu gì đó.

Đúng lúc âm thanh bên ngoài đột nhiên to hơn át đi câu nói của anh, Hạ Diên Điệp không nghe rõ, cô nhíu mày, nghiêng đầu sát gần cằm anh: "Cậu nói cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!