Phòng họp bỗng dưng chìm vào khoảng lặng đến nghẹt thở.
Trước mặt Du Liệt, Hạ Diên Điệp từ từ chớp mắt.
Mấy giây sau, cô đẩy ghế ra sau, đứng dậy: "... Xin lỗi, tổng giám đốc Du."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ sau khoảng thời gian bằng hai nhịp thở, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng và biểu cảm như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, gương mặt mỹ miều gần trong gang tấc với anh cũng nở nụ cười xinh đẹp, vô tội: "Đồng nghiệp rảnh rỗi thì ngồi tám chuyện với nhau thôi ấy mà, chúng tôi không có ý xúc phạm anh đâu."
"..."
Hạ Diên Điệp hơi cúi người về phía trước.
Trong tầm mắt của cô chính là mép quần âu dài, thẳng tắp một đường, không hề có nếp gấp nào. Hình bóng người nọ lướt qua, mái tóc dài khẽ rủ xuống theo quán tính của cô. Du Liệt hờ hững băng qua một mạch, không mảy may dừng bước.
Hạ Diên Điệp khẽ thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người lại thì chạm phải ánh mắt đầy lo âu của đàn anh khóa trên của mình
- Đinh Vấn. Anh ấy nói nhỏ với cô: "Xin lỗi Tiểu Hạ, mời được tổng giám đốc Du là niềm vui ngoài ý muốn, ban đầu anh định cho mọi người một tin vui..."
"Là lỗi của bọn em, hy vọng rằng sẽ không làm mích lòng khách hàng lớn Khai học Kỹ thuật Helena của chúng ta." Hạ Diên Điệp ngắt lời đàn anh, nhoẻn môi cười áy náy.
Đinh Vấn không dám nán lại lâu, làm khẩu hình "cố lên" với Hạ Diên Điệp rồi nhanh chóng đuổi theo Du Liệt
- người đang đi tới ghế trống trong phòng họp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Diên Điệp cũng theo đà liếc nhìn về phía đó.
Du Liệt tiến đến vị trí cuối bàn họp, giơ tay lên, vừa thản nhiên cởi cúc áo vest sọc dọc bằng một tay, vừa ung dung trò chuyện với Đinh Vấn.
Trên ngón áp út trắng nõn của anh có một chiếc nhẫn, lóe lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.
Hạ Diên Điệp chớp mắt, nhìn sang nơi khác như thể không nhìn thấy.
Trong căn phòng họp đầy trang nghiêm và sang trọng thế này, anh chỉ mới bình thản cởi một cúc áo thôi mà đã khiến gần một nửa các cô gái đang ngồi ở đây đỏ mặt.
Kiều Xuân Thụ nói không sai chút nào, quả thật trời sinh cho anh gương mặt đào hoa gây thương nhớ, khiến người ta thấp thỏm không yên.
Đầu óc nghĩ vu vơ đến chín tầng mây, Hạ Diên Điệp kéo ghế xoay ra, ngồi vào chỗ. Cô chưa ngồi nóng chỗ thì cô bé sinh viên thực tập kế bên thò đầu qua: "Thảm quá chị Vanny ơi, em còn tưởng em đang nằm mơ nữa chứ! Sao tự dưng tổng giám đốc điều hành của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena lại đến công ty chúng ta thế nhỉ? Chắc mẩm anh ta đã nghe thấy những gì chúng ta đã bàn tán trước đó rồi, dự án này sẽ không bị ngâm nước nóng vì bọn em đâu chị nhỉ?"
Cô ấy chưa tốt nghiệp đại học nên căng thẳng đến mức run rẩy làm ghế kêu cọt kẹt cọt kẹt như hạt đậu biết nhảy, âm thanh ấy ám ảnh đến nỗi làm thần kinh Hạ Diên Điệp cũng sắp rung theo.
Hạ Diên Điệp cố gắng chịu đựng: "Không đâu, không sao đâu."
"Nhưng chắc chắn anh ta tức giận lắm, hồi nãy chị cúi người xin lỗi anh ta mà anh ta còn không thèm quan tâm nữa kìa!"
"..."
Thù mới thù cũ chất chồng lên nhau thì nó vậy đó.
Hạ Diên Điệp cầm trang tài liệu trên bàn, kìm lòng không đặng lại quay mặt sang.
Tình cờ làm sao, lần này cô bị bắt quả tang ngay tại trận.
Du Liệt ngồi dựa vào lưng ghế, đặt hờ tay trái lên mép bàn và gõ một cách thong dong. Chiếc nhẫn màu bạc sáng lấp lánh trên ngón tay, làm bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng ấy càng chói mắt hơn nữa.
Chỉ trong hai giây, anh lại thờ ơ nhìn sang nơi khác, những sợi tóc đen nhánh rủ xuống đuôi mắt.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!