Cho đến khi Hạ Diên Điệp cầm bộ đồng phục được bọc trong túi nhựa trong suốt trở về từ văn phòng của thầy Miêu, Kiều Xuân Thụ còn đang ngồi yên tại chỗ, bộ dạng như chưa kịp hoàn hồn.
Tiếng chuông báo ba phút nữa sẽ vào học vang lên.
Hạ Diên Điệp mới vừa mở sách giáo khoa tiếng Anh ra, đã bị Kiều Xuân Thụ đột ngột xoay người đến gần cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Có phải cậu với anh Liệt đang lén lút quen nhau không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy vừa hỏi đã hỏi câu trí mạng.
Hạ Diên Điệp yên lặng, hơi đẩy mắt kính lên: "Sao tự dưng cậu lại hỏi thế?"
"Chỉ là, thái độ của cậu ta với cậu, rất kỳ lạ đó." Kiều Xuân Thụ hơi ngập ngừng: "Từ hồi lớp mười tớ đã học cùng lớp với cậu ta rồi, trước giờ chưa từng thấy cậu ta đối xử với người nào như vậy…"
"Như vậy là thế nào cơ?"
"Dù sao thì cũng rất kỳ lạ, thái độ khác so với khi đối xử với những người khác!"
"Không có đâu." Hạ Diên Điệp nghiêm túc đọc thầm câu ví dụ trong bài ghi chéo, đồng thời phân tâm trả lời: "Tớ cảm thấy không khác gì nhau đâu, có lẽ là cậu nghĩ nhiều thôi."
"Dù thái độ là do tớ nghĩ nhiều thật, vậy xưng hô của cậu ta thì phải giải thích thế nào đây!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"?"
Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng chớp mắt, quay đầu lại: "Xưng hô gì cơ."
"Rõ ràng trước khi đi cậu ta có gọi cậu là hồ ly đúng không?" Kiều Xuân Thụ híp mắt, nhỏ giọng: "Tuy cậu ta nói nhỏ, nhưng tớ nghe thấy đấy, thành thật khai báo đi. Từ khi nào giữa cậu với cậu ta có quan hệ có thể gọi biệt danh thế?"
"… Cậu nghe nhầm rồi."
Hạ Diên Điệp khẽ liếm chỗ răng nanh, trên mặt nở nụ cười kỳ lạ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
"Có thể là cậu ấy nhớ nhầm tên của tớ nên gọi thành Hồ Lệ đấy."
Kiều Xuân Thụ: "?"
"Hồ Lệ với Hạ Diên Điệp, có chỗ nào để có thể nhớ nhầm được hả?"
"Cậu chủ như này là quý nhân nên hay quên thôi, rất bình thường." Hạ Diên Điệp không chột dạ không thở gấp quay đầu lại.
Kiều Xuân Thụ còn muốn hỏi thêm gì đấy.
"Hình như tiết trước thầy Miêu có nói, tiết này viết chính tả các cụm từ với các câu ví dụ có đúng không?"
"... Đậu má, tớ quên mất! Những phần nào thế?"
"Ừ, đây này…"
Không lâu sau, thầy Miêu dẫn Du Liệt trở về phòng học.
Không biết hai người đã nói gì, nhưng bộ dạng cậu cả vẫn mệt mỏi xa xách. Lần này đi ngang qua bàn học của Hạ Diên Điệp và Kiều Xuân Thụ, anh cũng chẳng thèm ngước mắt lên mà chỉ đeo túi đi thẳng ra phía sau.
Thầy Miêu đứng trên bục giảng: "Bạn Du Liệt tự ý trốn học, còn vắng mặt trong kỳ thi tháng, đây là hành vi rất tồi tệ, các em không được phép học theo em ấy, đã nghe thấy chưa?"
Phía dưới có người nhỏ giọng: "Bọn em làm gì có gan lớn được như thế."
"Ha ha ha…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!