Chương 11: (Vô Đề)

Hạ Diên Điệp hỏi đường đến phòng y tế của trường nhưng lại phát hiện cửa phòng y tế đã bị khóa rồi, không biết là do đã hết giờ làm việc hay bác sĩ trực ban của trường đã đi ăn tối nữa.

Vì chẳng muốn chờ đợi mãi nên Hạ Diên Điệp đành phải quay về phòng học trước.

Vừa bước vào cửa lớp 11/1, Hạ Diên Điệp đã lập tức nhìn thấy trên bàn mình có thêm một chiếc túi giấy cách đó không xa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đây là gì vậy?" Hạ Diên Điệp tò mò dừng lại cạnh bàn rồi hỏi Kiều Xuân Thụ.

Cô ấy nhún vai: "Tớ cũng không biết nữa. Tớ vừa đi vệ sinh một lúc, khi trở về thì nó đã ở chỗ ngồi của cậu rồi."

"..."

Hạ Diên Điệp bèn mở túi giấy ra, sau một chốc do dự, cô mới đưa tay để cầm lấy thứ bên trong.

Là một cái lọ tròn tròn

- thuốc khử trùng Iodophor*.

*Iodophor: Một loại thuốc khử trùng, thường dùng để điều trị vết thương.

Một túi tăm bông vô trùng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cùng với một cuộn băng gạc.

Hạ Diên Điệp: "…?"

Mà lúc này, Kiều Xuân Thụ đã trông thấy vết sẹo đáng sợ trên cánh tay vừa nhỏ nhắn vừa trắng ngần của cô gái nên sắc mặt cũng thay đổi: "Ai đã làm… Cậu bị thương vậy?"

Hạ Diên Điệp đang cầm cái lọ và suy nghĩ điều gì đó với vẻ vô cảm. Nghe vậy, đầu ngón tay của cô bèn khều khều cái lọ, đôi mắt không nóng cũng chẳng lạnh khẽ ngước lên rồi đượm ý cười hơi ngượng ngùng qua tròng kính.

"Tớ không chú ý tới bậc thang nên đã bị ngã ấy mà."

"Bị ngã nặng lắm hả? Cậu đã đến phòng y tế chưa?" Kiều Xuân Thụ trông sốt ruột đế mức sắp nhảy dựng lên.

"Tớ đến rồi nhưng không có ai cả." Hạ Diên Điệp tỏ vẻ khá bất đắc dĩ, sau đó xoay cổ tay để giơ iodophor ra trước mặt Kiều Xuân Thụ: "Chỉ có điều, bây giờ cũng không cần đến đó nữa rồi."

Lúc này, cô ấy mới nhìn rõ Hạ Diên Điệp đã lấy ra thứ gì từ trong túi giấy. Kiều Xuân Thụ ngẩn ra: "Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ? Cậu vừa mới té ngã thì đã có người tặng thuốc trị thương cho cậu rồi á?"

"Đúng là quá trùng hợp." Cô gái cụp mắt xuống rồi khẽ chỉnh lại kính.

Cô làm như vô tình liếc nhìn về phía hai người ở bàn sau.

Nhưng Kiều Xuân Thụ lại được gợi ý. Cô ấy đột nhiên quay đầu lại rồi nhìn hai chàng trai ở bàn sau với vẻ mặt cảnh giác: "Chắc là hai người các cậu đã trông thấy ai đặt nó ở đây, đúng không?"

"..."

Hai người kia nhìn nhau.

Một người trong số họ bèn ho nhẹ rồi bắt đầu dựng thẳng sách giáo khoa của mình để học thuộc từ vựng. Ngay lúc người kia định bắt chước thì Kiều Xuân Thụ đã vỗ một cái vào mặt trên cuốn sách, khiến cuốn sách đang được nhấc lên nửa chừng trở về vị trí cũ.

"Bụp!" Một tiếng động lớn.

Kiều Xuân Thụ nheo mắt lại: "Nói đi."

Chàng trai ngồi ở phía sau: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!