Quá nửa đêm, Di Di vẫn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cô đang nghĩ là đêm nay anh đã nói rất nhiều.
Cô đang nghĩ là đêm nay anh mỉm cười rất nhiều lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong vô thức, cô đã biến về nguyên hình.
Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng chiếu xuyên qua lớp rèm cửa sổ mỏng, trên chiếc giường có một con thỏ lông trắng như tuyết đang co lại thành một quả cầu nhung.
Hôm sau, Di Di lại vác đôi mắt đen đi làm.
Sau khi chuyển đến tiểu khu Kim Hoa, tuy tiếng ngáy của chú Heo đã không còn, nhưng chất lượng giấc ngủ của cô vẫn trung bình giống như trước.
Là do mấy chuyện và mấy con người kỳ cục hết!
Cô nhớ lại thì cứ thấy chuyện quá giống một giấc mộng, sao một con sói có thể thích một con thỏ chứ?
Di Di không tìm được đáp án, chỉ có thể tìm chút việc làm để dời sự chú ý. Cô vùi đầu vào nướng bánh, làm món ngọt, nghiên cứu sản phẩm mới, Tiểu Khả gọi cô cũng không nghe.
"Chị Di Di, chị Di Di."
Tiểu Khả gọi mấy lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao thế? Di Di dọn bàn.
Tiểu Khả nói:
"Cậu trai đẹp kia đến ạ!"
Tay cầm khay của Di Di khựng lại, cô đột nhiên nhớ đến cái hẹn đi xem phim với Hồ Uất Triết. Cô mở điện thoại lên, sắp sáu giờ rồi, vé của bọn họ là suất bảy giờ.
Di Di choáng đầu, vội vã dọn xong đồ đạc, rửa sạch tay rồi đeo túi lên đi ra ngoài.
"Triết Triết, ngại quá, ban nãy tôi bận."
Rõ ràng Hồ Uất Triết đã có sửa soạn: Quần đen, áo sơ mi trắng, tóc tai được cắt gọn gàng, sạch sẽ:
"Tôi định đến dạo tiệm chị, không vội."
"Bây giờ tôi rảnh rồi, chúng ta đến rạp nhé?"
Được.
Xuyên qua hình ảnh phản chiếu từ cửa kính, Di Di nhìn thấy bộ dạng 'khủng khiếp' của mình
- khuôn mặt tiều tụy, đầu tóc rối bời, rồi cả một bộ quần áo không thể bình thường hơn.
Di Di còn so sánh mình với Hồ Uất Triết tinh tế trái ngược, lập tức muốn đào hố chui xuống.
Hồ Uất Triết ngờ vực: Chị sao vậy?
Di Di uể oải: Không sao...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!