Chương 18: (Vô Đề)

Lắc lư cả đêm, còn chưa dạo xong siêu thị, cơm mang theo cũng chưa ăn. Nghĩ lại, Di Di cứ thấy như mình vừa nằm mơ.

Chiếu Dã đưa Di Di về nhà mình, lục lọi trong hộp thuốc.

Di Di kinh ngạc: "Thuốc ở chỗ anh còn đầy đủ hơn bên em nữa!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chiếu Dã cúi đầu không đáp, cầm chai thuốc nước chữa thương ra. Di Di bất chợt nghĩ đến tính chất công việc của anh đã quyết định sẵn anh sẽ hay bị thương.

Chiếu Dã: "Vén quần lên."

"Ừm... để em tự làm đi!" Di Di có hơi xấu hổ, cô đẩy Chiếu Dã ra: "Bụng em hơi đói, chỗ anh có gì ăn không?"

Chiếu Dã suy nghĩ: "Có bánh trôi, em ăn không?"

Hai mắt Di Di sáng lên: "Ăn! Bánh nhân gì vậy?"

Chiếu Dã lục đồ trong tủ lạnh: "Vừng và đậu phộng, em thích loại nào?"

"Em nghĩ là mỗi loại một nửa."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Được."

Chiếu Dã vào bếp bật bếp nấu nước, Di Di ngồi thoa thuốc trong phòng khách, thoa xong, cô thả lại nước thuốc và bông băng vào trong hộp thuốc của Chiếu Dã.

Cô đang định đóng hộp thì nhìn thấy một món đồ quen thuộc.

Di Di dùng ngón tay kẹp lấy tấm thẻ kia ra, bên trên là chữ viết của cô.

'Chào bạn, tôi là nhà mới dọn đến ở lầu ba, đây là một ít đồ ngọt tôi đã làm, hy vọng bạn sẽ thích, sau này mong bạn chiếu cố nhiều hơn, chúc bạn một ngày vui vẻ!

- Di Di.'

Chiếu Dã vẫn đang nấu bánh trôi, Di Di khập khiễng đi lại gần, cố ý tằng hắng một tiếng.

Chiếu Dã nhìn qua, Di Di xem tấm thẻ như cây quạt mà phe phẩy, tự nhiên cười hỏi: "Đây là gì?"

"Chiếu Dã, không phải là anh vừa gặp em đã yêu đấy chứ?" Di Di trêu chọc.

Chiếu Dã rầu rĩ nở một nụ cười.

Nhắc đến thì tấm thẻ này cũng có một chuyện cũ. Ban đầu, Chiếu Dã chưa gặp Di Di, ăn xong đồ được tặng thì xem tấm thẻ như rác mà ném vào trong thùng rác lớn của khu dân cư, ngờ đâu anh về thì gặp Di Di đang cố gắng chuyển vali lên thì nổi tâm tư với cô.

Sau khi ra khỏi nhà Di Di, anh lập tức chạy đến cái thùng rác lớn kia, lục tấm thẻ lại.

"Tôi nói rồi, tôi liếc mắt là có thể biết ngay em có phải người đó không." Chiếu Dã múc xong hai bát bánh trôi, bưng ra bàn, cuối cùng hai người cũng được ăn.

Di Di nhớ lại lời của hươu sao, lén liếc lấy Chiếu Dã, viên bánh nhân vừng được gửi gắm tình cảm vào đến miệng tạo thành vị ngọt mê đắm.

Chiếu Dã ăn rất nhanh, vừa há miệng là cái bát đã thấy đáy trong chưa đến mấy phút.

Di Di còn đến năm, sáu cái chưa ăn, cảm giác no bụng bánh trôi tạo thành rất rõ, cô chỉ vào bát mình bảo: "Em không ăn hết, hay là anh ăn đi?" Vừa nói xong, cô đã hối hận mà muốn rút lại. Dù quan hệ hiện tại của bọn họ không tệ, nhưng ai biết Chiếu Dã có thể để ý việc đây là thứ cô đã ăn rồi không?

Chiếu Dã lại hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, tất nhiên anh chén sạch luôn bát Di Di: "Vẫn còn đói."

Di Di thấy hai má hơi ửng đỏ, lúng túng nói: "Vậy em có bánh mì, em đưa cho anh nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!