Chương 40: (Vô Đề)

Chân Ý mắng một tiếng khiến Dương Tư cứng họng trố mắt, mặt đỏ tới tận mang tai. Cô ta chưa từng nhục nhã như vậy. Nhưng Chân Ý không nhìn cô ta nữa, bước thẳng đến trước mặt Hoài Như, vẻ mặt nghiêm nghị: "Hôm anh ấy tới bệnh viện điều tra cái chết của Hứa Thiến đã trông thấy hiến tạng của cô ấy, người được hiến là em trai cô – Hoài Sinh. Anh ấy nghi ngờ cô lợi dụng thói quen sinh hoạt và tính tình của Hứa Thiến để giết chết cô ấy, nhưng không có chứng cứ.

Khi đó anh ấy lại thấy giấy hiến tạng của một bệnh nhân khác tên Từ Tiếu, người được nhận tạng cũng là em cô. Anh ấy điều tra được cô đã đối chiếu tủy xương với Từ Tiếu và kết quả hoàn toàn phù hợp. Thế nhưng cô đã che giấu, không chịu cứu Từ Tiếu, cuối cùng dẫn đến bệnh tình Từ Tiếu chuyển biến xấu và qua đời. Thận cô ấy quyên cho em trai cô. Cô biết cảnh sát Lâm đã điều tra, chủ động tìm anh ấy, muốn hối lộ anh ấy để anh ấy không nói cho Hoài Sinh biết chuyện cô thấy Từ Tiếu chết mà không cứu. Hoài Sinh quá yêu Từ Tiếu nên sẽ từ chối thay thận, sẽ hận cô. Cảnh sát Lâm hoàn toàn không muốn nói ra sự thật, cũng không muốn quấy nhiễu em trai cô thay thận, anh ấy còn khuyên cô sau này đừng làm việc sai trái nữa. Người như vậy lại…"

Chân Ý há miệng, nước mắt tuôn rơi. Cô giơ quyển nhật ký với nét chữ rõ ràng kia lên, không dừng nổi cơn run rẩy, nước mắt rơi lã chã, cố dằn lại, nghẹn ngào từng chữ: "Người cảnh sát tốt như vậy nhưng lúc đầu cô nói không quen anh ấy, về sau lại thừa nhận. Người cảnh sát tốt như vậy nhưng cô cố ý tiết lộ chức danh của anh ấy khiến Hứa Mạc nổ súng. Người cảnh sát tốt như vậy nhưng cô cố ý giết anh ấy, moi tim lúc anh ấy còn sống sờ sờ!"

Phòng xử án tĩnh lặng như vùng đồng quê mênh mông, chỉ có giọng nói chứa chan nỗi bi thương của Chân Ý quanh quẩn khắp chốn mang theo từng câu từng chữ đẫm máu và nước mắt. Tiếng nức nở khẽ khàng của vợ Lâm Hàm nơi ghế dự thính thôi thúc tâm can con người.

Phía bồi thẩm đoàn có người rơi nước mắt, Hoài Như gần như nổi điên, níu lấy ghế nhân chứng mắng chửi: "Các người vu oan cho tôi! Sở Tư pháp các người vu oan tôi, hãm hại tôi! Tôi không làm vậy!"

Chân Ý không dằn nổi cảm xúc nữa, cầm xấp tài liệu trên bàn nện mạnh vào đầu Hoài Như.

Người nào người nấy khiếp sợ. Hành vi sỉ nhục trước mặt mọi người thế này chưa từng xuất hiện trước tòa.

Giọng Chân Ý run rẩy, ác liệt đến gần như khản đặc: "Đây là hồ sơ so sánh tủy của bệnh viện. Đây là biên lai chuyển tiền tới tài khoản ngân hàng Citibank. Đây là mười mấy trang nhật ký của Lâm Hàm. Đúng! Lúc viết nhật ký, Lâm Hàm đã biết trước anh ấy sẽ bị đứa súc sinh như cô moi tim, để rồi nhật ký của mình sẽ ra làm chứng!!!"

Từng trang giấy trắng xóa đạp mạnh lên đầu Hoài Như, bay múa đầy trời. Tóc cô ta rối tung, ngây người như phỗng, suy sụp ngã xuống ghế nhân chứng, biết rõ không thể xoay chuyển được nữa. Bả vai Dương Tư cũng suy sụp, không nổi giận.

Phòng xử án tĩnh mịch như đêm thâu, căn phòng chứa trăm người mà không có một tiếng động. Có người rưng rưng, có người trầm mặc.

Chánh án yên lặng hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Luật sư khởi tố, xin hãy chú ý hành vi cử chỉ của mình." Thậm chí câu nói ấy cũng đượm nỗi bi thương vô tận.

Tĩnh lặng. Thật ra giờ phút này sẽ không có ai trách cô.

Chân Ý mặc bộ vest màu đen, trông rất đỗi mảnh mai gầy gò, nhưng sống lưng lại thẳng tắp. Đôi má trắng ngần hướng lên, ngẩng cao đầu, mặt giàn giụa nước mắt. Cô cố gắng ổn định giọng nói, dõng dạc tuyên cáo từng câu từng chữ: "Phía khởi tố không báo trước cho luật sư bào chữa chứng cứ cuối cùng, luật sư bào chữa và đương sự có quyền thuê chuyên gia đối chiếu nét chữ giám định, có quyền chất vấn chứng cứ, có quyền xin mở phiên tòa phúc thẩm.

Phía khởi tố bảo lưu quyền thẩm tra việc thuê chuyên gia đối chiếu nét chữ của đương sự… Phía khởi tố cho rằng, trong tình huống an toàn nhân thân không chịu uy hiếp, bị cáo Hoài Như đã giết chết cảnh sát Lâm, đồng thời ngụy tạo thành bị ép buộc giết người. Hành vi phạm tội rõ ràng, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực. Căn cứ quy định tại khoản 1 điều 2 Điều lệ hành vi phạm tội giết người, "Bị cáo có ý đồ xấu, rắp tâm giết người, kết quả giết chết người này", phạm tội mưu sát!"

Phiên tòa nghỉ giữa giờ. Chân Ý vào phòng vệ sinh, mới mở vòi nước tay đã bắt đầu run lên. Cô cúi đầu, nước mắt rơi vào bồn rửa tay như chuỗi trân châu đứt dây. Lâm Hàm là một người cảnh sát tốt như thế. Cô hít mũi thật mạnh, vươn tay hứng nước rửa mặt. Khuôn mặt dấp dính bởi quá nhiều vệt nước mắt khi nãy đã trở nên sạch sẽ hơn khi hắt nước lạnh lên. Cô rút khăn tay lau nước trên mặt, chuẩn bị ra ngoài thì bắt gặp Dương Tư bước vào.

Dương Tư rất chán nản. Cô ta chỉ là luật sư nên không bị trách móc nặng nề như Hoài Như. Nhưng phóng viên và người dân ở ghế dự thính đều ca ngợi biểu hiện của Chân Ý, bàn luận về sự bi hùng của cảnh sát Lâm cùng với chuyện Chân Ý trúng hai phát súng cũng không chịu bị uy hiếp giết Lâm Hàm. Cũng có người chửi rủa Hoài Như nhưng không ai nhìn thấy cô ta. Cô ta hoàn toàn bị coi thường. Dương Tư cúi đầu: "Chân Ý, Hoài Như và tớ đã bàn bạc rồi, cô ấy không muốn mở phiên tòa phúc thẩm. Cô ấy biết nhật ký của Lâm Hàm là thật. Cậu nói đúng, lúc cô ấy chủ động trói Lâm Hàm, anh ta đã tỉnh lại và biết cô ấy là đồng bọn."

Mặt Chân Ý không có cảm xúc gì, chỉ thờ ơ "ờ" một tiếng.

Dương Tư dò hỏi: "Tớ vẫn muốn thử xin giảm hình phạt cho cô ấy."

"Ừ."

Chân Ý không chút bận tâm khiến cô ta không biết đường đâu mà lần, hỏi tiếp: "Còn cậu?"

"Kiên trì với hình phạt chung thân."

Dương Tư không ngờ cô cố chấp như vậy, vẻ mặt băn khoăn: "Trên tòa, cậu biểu hiện tốt nhất rồi, trở thành tiêu điểm giữa phòng xử án, cũng nhận được hết thảy mọi thứ cậu muốn rồi, còn muốn gì nữa?"

Chân Ý quay lại, ánh mắt hơi lạnh: "Không, điều tớ muốn chỉ có một, là Hoài Như bị phạt tù chung thân."

"Chân Ý, hà tất chứ? Hoài Như làm mọi chuyện cũng chỉ vì em trai cô ấy, cô ấy cần…"

"Cô ta cần gì đều không liên quan đến tớ." Chân Ý ngắt lời, "Cậu nói động cơ giết người của đương sự cho tớ biết thế này, liệu có sao không?"

"Cậu…" Dương Tư thấy thái độ của cô vẫn kiên quyết, càng cuống lên: "Sao cậu vô tình như thế? Tại sao không thương hại chứ?"

Chân Ý suýt nữa cười lạnh: "Dương Tư, tớ trông giống Thánh mẫu vậy sao? Cái từ thương hại này chỉ để lại cho người đáng được thương hại."

"Chị em Hoài Như cũng rất đáng thương. Họ cũng sống rất vất vả."

"Đáng thương hơn nữa cũng không thể trở thành cái cớ giết người!" Chân Ý không kìm được mà nói lớn tiếng, "Trên đời này có rất nhiều người sống vất vả, nhưng không phải ai cũng đi giết người. Hơn nữa, Dương Tư à, cậu tự hỏi lại lòng mình đi, thứ cậu quan tâm rốt cuộc là Hoài Như hay là danh tiếng của mình?"

Dương Tư giật thót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!