Cô hận Thích Hồng Đậu, muốn loại bỏ Tề Diệu, khiến Thích Hành Viễn thân bại danh liệt, đẩy Thôi Phỉ vào cảnh tù tội." Nói ra những lời này, sống lưng Chân Ý lạnh toát, không thể nào tưởng tượng nổi một cô gái trẻ như vậy lại bày trăm phương ngàn kế để gây ra những chuyện này, "Cô rất giỏi, hiểu rõ tính cách của từng người trong nhà, biết thứ gì có thể chọc giận Hồng Đậu, biết Thôi Phỉ quá để tâm tới thế lực và thể diện, sẽ sai càng thêm sai khiến mọi chuyện ngày một rối ren, chưa kể chị ta lại rất quan tâm tới Hồng Đậu. Thích Hành Viễn cũng vậy, có thể trả giá hết thảy vì Hồng Đậu. Hôm mừng thọ có rất nhiều trẻ con, tại sao Ngải Tiểu Anh phát hiện ra khu rừng nhỏ thú vị lại không gọi bạn tới chơi cùng? Là cô lừa nó tới. Tại sao lựa chọn Ngải Tiểu Anh? Bởi vì nó xinh xắn, tính cách ngoa ngoắt, dễ chọc giận Hồng Đậu, hơn nữa bởi vì thân phận của nó đặc biệt, Thôi Phỉ sẽ không báo cảnh sát, sợ chuyện bồ bịch ngày nào bị phanh phui. Tôi đoán, Thích Hành Viễn về hưu muốn giao phần lớn tài sản cho Hồng Đậu, việc này đã kích thích cô. Có lẽ lúc đầu cô chỉ muốn loại bỏ Thôi Phỉ, Hồng Đậu và Tề Diệu. Về phần Thích Hành Viễn, cô hơi do dự. Nhưng ông ta đã làm chứng hãm hại Thích Miễn, điều này khiến cô hoàn toàn thất vọng thậm chí căm hận ông ta. Lúc ông ta chuẩn bị sẵn sàng gánh tội thay Thích Hồng Đậu nếu mọi chuyện không lấp liếm nổi nữa, thì cô ám chỉ rằng động cơ của ông ta chưa đầy đủ, bảo ông ta tạo chứng cứ mình mê trẻ con. Nếu không một doanh nhân cẩn thận khôn khéo như ông ta sao có thể để chứng cứ dung tục là mình mê trẻ con ở ngay máy vi tính làm việc và cá nhân chứ?"
"Cô luôn thích để trí tưởng tượng bay cao bay xa như thế sao?"
"Không. Có người quay được đoạn băng Thích Hồng Đậu đá Quyên Quyên xuống cống ngầm ngay từ đầu, nhưng một tháng sau mới đăng tải, đúng lúc chuyện Thích Hành Viễn mê trẻ con đầy biến thái bị truyền thông tung ra. Nếu đăng tải từ trước, ông ta sẽ không thể gánh tội thay Hồng Đậu được, cô cũng không thể vùi dập ông ta. Cô hiểu rõ người nhà mình, lúc đoán được Thôi Phỉ không ngừng khích bác muốn mượn tay Thích Miễn giết Tề Diệu, cô không hề ngăn cản.
Bởi vì cô biết em trai cô tâm địa đơn thuần mềm yếu, dù nóng nảy đến đâu cũng không giết người."
"Trùng hợp thôi." Thích Cần Cần thản nhiên nói, "A Miễn suýt nữa xảy ra chuyện, dù xem như tôi hại mọi người thì cũng không hại nó."
"Cô sẽ không hại anh ta. Người ngoài chỉ thấy chứng cứ vô cùng xác đáng, với trí thông minh của mình cô cũng nhận ra rằng như vậy chưa đủ để kết tội. Cô bảo anh ta đưa ra lời khai giả, nói dối rằng thứ anh ta tạt là nước. Cô đã chuẩn bị chiếc áo giống hệt cho anh ta, để anh ta thay lúc tháo chạy. Một người tới khách sạn dự buổi họp báo ngắn ngủi mà phải chuẩn bị thêm một chiếc áo, như vậy không kỳ lạ sao?
Cứ như anh ta biết trước áo mình sẽ bẩn vậy."
"Đây là quy tắc và sự cẩn thận trong thương trường, dù đi đâu cũng phải mang theo một bộ dự phòng để tránh gặp phải tình huống đột xuất."
Chân Ý nói: "Đúng, nhưng người đến từ thương trường là cô, chứ không phải Thích Miễn. Điều cô không ngờ chính là Thích Hành Viễn lại mở to mắt nói dối. Ngồi ở ghế dự thính, nghe ông ta làm chứng chống lại Thích Miễn, tình thân cô dành cho ông ta đã tan biến hoàn toàn."
Thích Cần Cần im lặng vài giây, ngước mắt nhìn cô, điềm tĩnh nói: "Nói nhiều như vậy, chứng cứ đâu?"
"Không có chứng cứ, vì cô vốn dĩ không tham gia. Mấy câu vô ý, ám chỉ bâng quơ. Người nói vô tâm, người nghe có ý, cứ như vậy cô đã xúi giục họ làm theo." Chân Ý bội phục, lòng càng lạnh giá, "Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn đã mất tự do, chỉ mình cô có thể chăm sóc Hồng Đậu, thậm chí họ sẽ không nói với cảnh sát rằng cô biết rõ mọi chuyện. Cô tính toán quá kỹ lưỡng rồi."
Thích Cần Cần vẫn không lung lay, trước lời vạch trần, cô ta không phủ nhận cũng không thừa nhận. Chân Ý hiểu rõ, không thừa nhận vì cô ta quá cẩn thận không để lại chứng cứ, không phủ nhận vì cô ta không thèm nói dối, cũng rất tự tin là cho dù Chân Ý biết sự thật, cũng không thể làm gì cô ta. Một cô gái thông minh đến mức này, Chân Ý không biết mình nên miêu tả cô ta là người mạnh mẽ hay đáng sợ.
"Tại sao cô làm như vậy? Đây là nhà cô mà."
"Tôi không còn nhà từ lâu rồi." Khóe môi đỏ sẫm của cô ta khẽ nhếch, toát lên nỗi bi thương cực nhạt. Suốt nãy giờ lần duy nhất để lộ cảm xúc là khi nhắc tới "nhà". "Mọi người đều nói, bố mẹ là chỗ dựa của con cái. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là vậy." Thích Cần Cần cười lạnh như tự giễu, "Có điều, ông ta cũng là bố của A Miễn, thế mà lại đâm một dao sau lưng nó."
Chân Ý vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy nỗi quạnh hiu trong mắt cô ta thì lại nuốt xuống. Ngôn Cách đã trao đổi với cô, tính phản nghịch suốt đời của Thích Miễn rất dễ giải thích – muốn có được sự chú ý của bố. Nếu thời thơ ấu không được yêu thương đầy đủ, dù anh ta lớn đến đâu, dù đến khi tóc trắng bạc phơ, trong lòng vẫn luôn có khoảng trống. Cho đến hiện tại, anh ta vẫn là đứa trẻ chưa lớn, vẫn muốn có được niềm tin và sự chở che của bố mình, nhưng anh ta đã bị bố vứt bỏ hoàn toàn.
Thích Cần Cần cũng vậy, dù thành công đến đâu đi nữa, trong lòng mãi mãi mang lỗ hổng không thể nào lấp kín. Khi gió thổi qua, lạnh lẽo thấu buốt.
"Sau khi Thích Hành Viễn làm chứng, tôi đã cầu xin ông ta tha cho Thích Miễn, thế nhưng…" Cô ta mỉm cười, mắt đỏ đến rướm máu, "Ông ta thật quá thương yêu Hồng Đậu, thương đến độ khi nghe người ta nói xấu nó, ông ta cũng không đành bỏ rơi. A Miễn nhà tôi thì sao?"
Chân Ý hiểu, cô ta nói Thích Miễn cũng là nói đến bản thân mình. "Ông ta rất quá quắt. Không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ một cuộc họp phụ huynh hay lớp vẽ nào của Hồng Đậu, nó tới cung thiếu nhi tập múa, ông ta ngồi đợi cả buổi chiều. Nhưng hồi bé tôi bị lao phổi nằm viện một tháng, ông ta bận chuyện đưa sản phẩm ra thị trường nên không tới thăm dù chỉ một lần. A Miễn ngã cầu thang ở trường, ông ta bảo tài xế tới giải quyết.
Càng đừng nhắc đến mỗi khi ông ta bực bội ở ngoài về nhà nổi giận, tranh cãi kịch liệt liền đánh mẹ, đánh tôi, đánh A Miễn. Vậy mà ông ta thương Hồng Đậu đến mức người giúp việc chỉ làm nó không vui thôi, ông ta đã bắt họ quỳ xuống đất xin tha thứ. Thật không công bằng." Môi cô ta nở nụ cười bi ai, "Tôi lớn thế này rồi, còn tranh giành tình thương của cha cùng con nhóc chín tuổi, có xấu mặt không cơ chứ."
"Chúng tôi mới là những người chịu khổ cùng ông ta. Mẹ tôi góp tiền để ông ta gây dựng sự nghiệp, cả nhà ăn tiêu tiết kiệm cực khổ cùng ông ta. Mẹ tôi hi sinh cả tuổi thanh xuân, thậm chí hiến dâng cả tính mạng. Nhưng Thôi Phỉ ngoài ngồi mát ăn bát vàng thì đã làm được gì chứ? Ả bợ đỡ, tham tiền mê của. Trừ Hồng Đậu ra, ngay cả người ở nhà mẹ đẻ cũng hại. Mấy năm nay, Thôi Phỉ không làm chuyện gì xấu cả, đã cắt đứt với Ngải Trình từ lâu.
Hồi trẻ vụng trộm một hai lần, về sau lại thật lòng yêu thương ba tôi. Có biết tại sao không? Biết Hồng Đậu nhìn thấy họ gây gổ đánh nhau là đang làm gì không? Họ có ham mê kỳ lạ với ngược đãi và bị ngược đãi. Được lắm, họ là một đôi trời sinh, vì đứa con gái quý báu chuyện gì cũng làm được, có thể thương tổn bất cứ ai. Họ diễn vở kịch này quá xuất sắc. Thôi Phỉ tự nguyện mang tiếng ngoại tình, Thích Hành Viễn nói mình mê trẻ con. Tôi không quan tâm, nhưng ông ta định giao cho Hồng Đậu sản nghiệp mà mẹ tôi đã hi sinh cả đời để gây dựng. Tuyệt đối không thể nào. Ông ta vô tình nên Hồng Đậu bị báo ứng. Vốn dĩ ông trời chỉ cần Hồng Đậu và Thôi Phỉ trở thành hung thủ, thế nhưng ông ta lại muốn hại đứa con trai duy nhất của mẹ tôi để đổi lại hạnh phúc của nhà họ. Vậy nên ông ta cũng phải bị báo ứng. Nếu yêu gia đình hiện tại đến vậy thì cứ trở thành kẻ chết thay là được rồi."
Chân Ý cảm thấy buồn thương: "Thích Cần Cần, khi người cha hơn năm mươi tuổi của cô vì để có được động cơ giết người đầy đủ mà nghe lời cô sưu tầm đủ thứ đồ chứng tỏ mình mê trẻ con, rốt cuộc trong lòng cô đã hả giận hay vẫn đang đau đến rỉ máu?"
Thích Cần Cần mỉm cười vô cùng nhã nhặn, rất đỗi trái ngược với những lời phá hủy nội tâm con người của cô ta. "Đáng đời. Tim ông ta làm từ sắt đá, chỉ có Hồng Đậu mới mở ra được. Hôm đi cầu xin ông ta bỏ qua cho Thích Miễn, tôi khóc còn vật vã hơn đứa trẻ, vậy mà ông ta nói đó không phải là vấn đề của Thôi Phỉ và Hồng Đậu, là thời điểm không đúng. Hồi trẻ chỉ muốn gây dựng sự nghiệp, không có thời gian nghĩ đến gia đình.
Vốn tưởng rằng người nhà không bao giờ chia lìa, dù thương tổn vẫn có thể tha thứ. Nhưng ngày qua tháng lại, sự lơ là đã khiến khoảng cách trong tình thân lớn dần. Người nhà trách ông ta lo bận việc, ông ta trách người nhà không chu đáo, càng lúc càng không tìm thấy niềm vui. Hồng Đậu chính là sự khởi đầu mới sau thất bại hôn nhân của ông ta, là cơ hội để ông ta bắt đầu làm một người cha tốt." Thích Cần Cần ngước mắt nhìn trần nhà, ánh sáng màu trắng nhói lòng lóe lên trong mắt cô ta: "Xét về ý nghĩa nào đó, chúng tôi chỉ là vật thí nghiệm của ông ta, thất bại liền vứt bỏ."
Chân Ý: "Chắc không phải là…"
"Ừ. Lúc đến trại tạm giam thăm Thích Miễn, ông ta nói tình thương của cha mẹ là có tư tâm, tổn thương từ gia đình là lỗi của đôi bên, nếu sự trưởng thành của một đứa trẻ gây quá nhiều đau khổ cho ông ta, ông ta cũng sẽ thất vọng. Vết nứt trong tình cảm cha con quá sâu, ông ta thật khó đền bù. Đúng vậy, vết nứt quá sâu, chút ân huệ đã không thể hàn gắn. Vì vậy ông ta dứt khoát quay lưng, xem như vết nứt kia không tồn tại, xem chúng tôi – những kẻ bên bờ vết nứt là thứ vô hình.
Cô biết A Miễn nói thế nào không?" Sắc mặt Thích Cần Cần bình thản, giọng nói lại thoáng run rẩy, "Nó nói… Nếu em làm cha, em sẽ không lấy sự nghiệp làm cái cớ để hi sinh gia đình, em sẽ toàn tâm yêu thương các con, yêu thương mẹ chúng, em sẽ dự mọi cuộc họp phụ huynh của con em, xem từng món thủ công do chúng làm, lúc con ốm em sẽ cho nó uống thuốc, lúc chúng buồn bã em sẽ vỗ về an ủi. Em nhất định sẽ chủ động cho đi, chứ không phải trách cứ đứa trẻ không hiểu chuyện, chẳng thể mang đến niềm vui cho em, bởi vì nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Hôm ấy, A Miễn khóc sướt mướt, nó van xin Thích Hành Viễn, nó không muốn bị tù chung thân, nhưng Thích Hành Viễn sẽ không cho bất cứ ai phá hủy cơ hội làm cha lần thứ hai mà ông ta phải bỏ bao công sức mới có được."
Chân Ý quay đi, nước mắt tuôn trào. Tất cả tình cảm trên đời này đều như thế, ai bận lòng người đó sẽ thua cuộc. Nó vốn không phải là một mệnh đề logic, phù hợp với quy luật thì cho ra kết quả; cũng không phải trao đổi ngang giá, thứ bạn bỏ ra có ý nghĩa hay không hoàn toàn phụ thuộc việc người ta có quan tâm hay không.
Thích Cần Cần khẽ nói: "Cô cho rằng tình cha mà ông ta dành cho Hồng Đậu là đơn thuần ư? Không, rất ích kỷ." Cô ta điềm nhiên đến mức cay độc, "Người ông ta thương không phải Hồng Đậu, mà chính là bản thân ông ta, là ảo ảnh ông ta mang đến cho Hồng Đậu. Suốt đời ông ta luôn tranh đấu mưu tính, mải mê danh lợi mà bỏ quên tình cảm, đến khi tuổi già mới có thể nghỉ xả hơi. Hồng Đậu là vật cứu tế đến muộn, là tình thân đến muộn của ông ta.
Cũng không thể trách ông ta, ông ta nói rất đúng, là tôi và A Miễn sinh không đúng lúc, luôn thù hằn đối chọi với cha mình. Hai bên bỏ quên nhau lại chính là giải thoát cho nhau." Chân Ý không nhận thấy vẻ châm biếm trong lời nói của cô ta, chỉ có nỗi niềm ghen tị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!