"Đừng!"
Tiếng thét của Chân Ý như còn văng vẳng bên tai Ngôn Cách; anh không ngờ Chân Ý sẽ bảo vệ anh. Thấy cái ghế kia nện xuống, đã bao năm rồi, một lần nữa anh cảm nhận được cảm xúc kia, sợ hãi, hoảng hốt. Anh trở mình ôm lấy Chân Ý lăn qua một bên.
Cái ghế đập xuống đất vỡ tan tành, mọi người nhào tới tóm lấy Diêu Phong.
Chân Ý vẫn bị Ngôn Cách đè dưới đất. "Anh không sao chứ?" Cô thật sự rất sợ hãi, khi nãy cái ghế quăng tới với sức lực quá lớn.
"Không sao."
Anh muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy một lực cản, Chân Ý ôm lấy hông anh... Tư thế này... Anh cúi đầu liếc nhìn; Chân Ý sửng sốt, vội vàng buông tay ra như điện giật. Ngôn Cách đứng lên, sửa sang lại quần áo nhăn nhúm do bị cô níu chặt.
"Xương sau lưng có bị gãy không?" Cô ló đầu nhìn quanh.
"Gãy rồi lấy của em đền cho tôi nhé?" Anh hỏi, không có biểu cảm gì.
"..." Cô đoán chắc anh đang nói đùa nhỉ? Nhưng cô không có tâm tư đùa giỡn, lẳng lặng vân vê vạt áo, khẽ nói: "Đền thì đền."
Ngôn Cách hơi sửng sốt, nhưng không nói gì thêm.
Điệu bộ thì thầm khe khẽ của họ bị mấy bác sĩ y tá xung quanh để ý, thêm vào cảnh dũng cảm quên mình của Ngôn Cách khi nãy, tất cả mọi người đều đoán già đoán non. Dù sao, tuy chuyên môn của bác sĩ Ngôn rất tốt, nhưng tuyệt đối không có tâm tư giúp đỡ và bảo vệ. Khi nghiên cứu anh có thể làm thêm giờ hay thức đêm; nhưng thấy đồng nghiệp nào suýt ngã mà để anh đỡ là chuyện không thể nào.
Chân Ý cũng kinh ngạc, theo lý mà nói anh và An Dao đang ở bên nhau, sao lại có hành động thân mật với cô như vậy. Lẽ nào cô hiểu lầm?
"Ngôn Cách, anh..."
Cô vừa định hỏi thì cảnh sát phía sau đi tới: "Bác sĩ Ngôn, có thể cùng chúng tôi tới Cục Cảnh sát cho lời khai chứng minh tình trạng của Diêu Phong không?"
"Được." Ngôn Cách khẽ gật đầu, nhưng lập tức nhìn về phía Chân Ý. "Khi nãy em muốn nói gì?"
"Anh bận việc trước đi, không có chuyện gì hệ trọng đâu."
Ngôn Cách đi cùng cảnh sát. Chân Ý tiếp tục đi làm công việc tình nguyện, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, cô nhớ về chuyện khi nãy, trái tim thắt lại khó hiểu. Trong thời khắc nguy cấp, bản năng trong tiềm thức đã chiếm thế chủ đạo.
Ôi, nguy rồi, cô vẫn còn thích anh!
Chập tối, Chân Ý lái xe đưa ông nội đến nhà chị họ. Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, chị họ Thôi Phỉ và anh rể Thích Hành Viễn tổ chức lễ mừng thọ cho ông nội. Bề trên nhà Thích Hành Viễn đã qua đời cả rồi; phía Thôi Phỉ chỉ còn mẹ (bác của Chân Ý) và ông nội. Chỉ còn một người già cao tuổi, doanh nhân lại hay phô trương, không chúc thọ ông cụ thật sự không coi được.
Thôi Phỉ ở khu biệt thự tại nội thành phía Nam, cây cối sum suê, cầu nhỏ bắc qua dòng nước, môi trường tốt đến khó tin. Chân Ý ca ngợi: "Đây mới là chỗ người ở!"
Ông nội không vui: "Lời này của con không đúng rồi, chẳng lẽ con không sống ở đây thì là con cún ư? Tuyệt đối không được tự coi nhẹ mình."
Chân Ý vui cười: "Vâng. Căn nhà gỗ của ông mới là chốn thần tiên cư ngụ."
Mức độ xa hoa của nhà Thôi Phỉ không thể nói chi tiết được. Chủ nhân trong nhà không nhiều, người giúp việc lại đông, căn nhà to lớn không hề trống trải. Thôi Phỉ lớn hơn Chân Ý bảy, tám tuổi, năm nay hơn ba mươi. Thích Hành Viễn năm mươi mấy, trạc tuổi mẹ Thôi Phỉ. Trước Thôi Phỉ, Thích Hành Viễn có một trai một gái và một con gái riêng, đều đã trưởng thành, không nhỏ hơn Thôi Phỉ là bao.
Nhưng đứa con ông ta thương nhất là con gái Thích Hồng Đậu do Thôi Phỉ sinh cho ông ta, năm nay chín tuổi, học tiểu học.
Chân Ý hẹn Tư Côi và Dương Tư ăn tối, còn Thích Hành Viễn phải đi đón con gái từ lớp học vẽ về. Hai người cùng lúc ra ngoài, ai chạy xe nấy. Chân Ý không ngờ Thích Hành Viễn lại đích thân đón Thích Hổng Đậu tan học. Thích Hành Viễn là ông chủ của một doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực internet, sản nghiệp gần chục tỷ. Sau giai đoạn gây dựng sự nghiệp mới bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu và tình thân. Chắc rằng Thôi Phỉ và Thích Hổng Đậu rất hạnh phúc.
Có lần Thôi Phỉ nói với Chân Ý qua điện thoại, gặp được một người đàn ông chín chắn mà giàu có, trải qua bao thăng trầm, hiểu cách chung sống với phụ nữ, lại gặp gỡ đúng vào thời kỳ cuộc đời người đó chuyển từ sự nghiệp sang tình yêu và tình thân; đối với phụ nữ, là chuyện may mắn và hạnh phúc biết nhường nào.
Chân Ý không bình luận gì về điều này. Đàn ông được vậy là do trước đó được rất nhiều phụ nữ dạy dỗ mà thành, người phụ nữ cuối cùng không cần tốn công bảo ban, nhặt đồ có sẵn là được. Nếu là cô, cô thà rằng mình là người phụ nữ giỏi giang dạy bảo cậu thiếu niên ngây ngô trở thành người đàn ông tốt. Đây không phải cô tình nguyện hiến dâng, mà vì cô thích khiêu chiến.
Thôi Phỉ cười: "Tiểu Ý, nếu em hiến dâng tuổi thanh xuân dạy dỗ một người đàn ông tốt, kết quả là may áo cưới cho người ta, em sẽ hối tiếc không kịp đấy."
Chân Ý không để tâm: "Tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống. Em không sống vì đàn ông. Anh ta muốn chạy theo người khác, em quay đi tìm người tốt hơn. Trên đời không phải chỉ có một kiểu hạnh phúc, cũng không phải chỉ có một loại đàn ông. Kiểu người em không muốn trở thành nhất là người phụ nữ tủi hờn."
Thôi Phỉ liền than thở: "Tiểu Ý, mong người em yêu không phụ em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!